Xin chào mọi người! Trước khi bắt đầu bài diễn thuyết, tôi muốn mọi người giúp tôi một ân huệ nhỏ. Nếu bạn nhận thấy mình hay bạn được xem là người hướng nội, bạn có thể giơ tay lên được không? Cảm ơn! Còn các bạn hướng ngoại? Các bạn có thể giúp tôi việc tương tự được chứ? Tuyệt vời! Như bạn có thể thấy, mặc dù có một số lượng lớn người hướng ngoại trong phòng này, thì vẫn có một số lượng đáng kể người hướng nội. Hôm nay, tôi rất vinh dự được đứng đây để kể về cuộc hành trình của mình từ một người hướng nội trở nên hướng ngoại hơn. Trong suốt cuộc hành trình này, tôi đã học nhiều hơn về những năng lực, khả năng tiềm ẩn và quan trọng nhất, biết được những chướng ngại vật chẳng hạn như sự định kiến đã ngăn cản tôi đạt đến thành công. Trong cuộc hành trình đầy chông gai này, người bạn đồng hành tốt nhất của tôi, trái với những gì bạn nghĩ, chính là Internet. Tôi đến từ một thành phố nhỏ ở tỉnh Quảng Ngãi, thuộc miền trung Việt Nam, nơi mà mạng dial-up, một mạng lưới Internet "cổ xưa" có niên đại từ 40 năm trước vẫn được dùng đến tận 2013. (Cười) Bây giờ, bạn có thể tưởng tượng được khái niệm của chúng tôi về "Internet tốc độ cao" là như thế nào. Lần đầu tiên tôi được cấp quền truy cập hạn chế vào Internet là năm năm trước, và tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Mặc dù có thể mất đến một phút để truy cập vào các trang web đơn giản như Google.com, những gì tôi còn nhớ là một phép màu, đó là sự kì diệu của một siêu xa lộ thông tin. Nó giống như một chiếc cầu kết nối tôi với thế giới bên ngoài. Và vào sinh nhật 14 tuổi, tôi được cấp quyền truy cập Internet không hạn chế, đương nhiên là dưới sự hướng dẫn và giám sát của ba mẹ. (Cười) Tôi đã bắt đầu cuộc thám hiểm trên mạng lưới vĩ đại và không giới hạn này. Và một vài "bàn tay vô hình" đã đưa tôi đến với Diễn đàn XDA-Developers, nơi mà cuộc đời tôi thay đổi mãi mãi. Thành thật mà nói, tôi từng rất nhút nhát, hướng nội và thiếu tự tin. Tôi nhớ hồi trung học, tôi luôn tìm ra đáp án rất nhanh, và luôn giơ tay phát biểu, nhưng chỉ ở dưới hộc bàn. (Cười) Nếu bạn chưa biết, là một vùng đất bảo thủ ở Đông Á, văn hóa của chúng tôi thật ra khuyến khích một lối sống hướng nội và xã hội áp đặt rất nhiều khuôn mẫu và định kiến cho từng cá nhân. Chúng tôi thậm chí còn có một câu tục ngữ cho hiện tượng này đó là "Không bao giờ bước chân ra khỏi lũy tre làng." Ở nông thôn Việt Nam ngày xưa, chúng tôi có hàng rào tre bao bọc xung quanh cả làng và nhiều người từ khi sinh ra đến khi mất đi thậm chí như chưa từng bước ra khỏi làng. Tôi xem những hàng rào tre đó như vùng an toàn, như những chướng ngại ngăn cách tôi tiến xa hơn. Chúng được xây trên sự hướng nội, những khuôn mẫu định kiến và văn hóa khép mình. Nhưng may mắn thay, Internet là một "sandbox" không có ranh giới nào cả. Không ai áp đặt định kiến hay khuôn mẫu lên bạn. Những thứ liên quan đến chủng tộc, quốc gia, hay địa vị xã hội đều biến mất hoàn toàn trên những nền tảng này. Bạn có thể là người vô danh -- bạn có thể là bất cứ ai. Thật ra, một vài nhà phát triển hợp tác với tôi trên diễn đàn hóa ra đang làm việc cho những ông lớn công nghệ ở Thung lũng Silicon. Nên tôi đã bắt đầu trở thành người kiểm tra phần mềm cho họ, thông báo những sai sót để nâng cấp dự án cho họ. Trong suốt quá trình đó, chúng tôi nói chuyện với nhau [qua mạng], và tôi đã học được rất nhiều từ họ: không chỉ kiến thức về lập trình mà còn về cách sống và văn hóa của họ. Chỉ sau đó sáu tháng, tôi đủ thành thạo và tự tin để tạo ra phần mềm của chính tôi gọi là Hệ thống Âm thanh XZ2. Thật ra, tôi không đặt quá nặng chuyện này, mà chỉ xem đó như là một sự tích lũy những thứ tôi học được từ những người ở đó và một sự kiểm tra cho năng lực của bản thân mình. Kết quả thật rất ấn tượng. Một vài tuần sau khi ra mắt, phần mềm của tôi được đề cử trên trang đầu Cổng thông tin XDA của diễn đàn có hơn năm triệu lập trình viên. Tôi cũng được nhắc tới trên 25 tạp chí công nghệ online toàn cầu và có một vài cuộc phỏng vấn với các kênh tin tức địa phương. Hơn thế, phần mềm của tôi được triển khai vào rất nhiều dự án và ROM của các lập trình viên đồng nghiệp của tôi. (Vỗ tay) Nhưng tôi không xem thành tựu này chỉ là một thành công trong sự nghiệp lập trình mà chủ yếu là một thành tựu cá nhân. Tôi đã chứng minh rằng tôi có thể tạo ra sự khác biệt, rằng tôi có thể làm những điều lớn lao nếu tôi tin vào chính bản thân mình. Tôi đã thách thức sự hướng nội bên trong mình, những khuôn mẫu định kiến tầm thường của nền văn hóa để hướng đến đam mê của chính mình. Đó chính là quả ngọt mà Internet đã mang lại cho tôi. Nó đặt ra cách tư duy mới và những tiền lệ để tôi đạt được những mục tiêu tốt hơn trong cuộc sống thật. Tôi bắt đầu làm những thứ tôi luôn mơ ước nhưng không bao giờ dám làm: du học nước ngoài, thành lập một sáng kiến phi lợi nhuận, tạo ra câu lạc bộ của riêng mình, bắt đầu một kênh Youtube phổ biến hay viết bài cho một tạp chí nổi tiếng. Tôi xem những thử thách đó như một cơ hội lớn để khiến bản thân hướng ngoại hơn, để khám phá lại khả năng tiềm ẩn của mình. Nếu không có Internet, chính sự mở đầu cho cuộc hành trình này sẽ không bao giờ thành hiện thực. Trái ngược với kì vọng của nhiều người, tôi không xem Internet như một lời nguyền hay sự tiêu cực cho xã hội. Thay vào đó, tôi xem nó như một cơ hội lớn để mọi người thay đổi cuộc đời, để loại bỏ những chướng ngại của sự cấm đoán, của những khuôn mẫu, của sự hướng nội đã hạn chế họ theo đuổi giấc mơ của mình. Lịch sử đã chỉ ra những phát minh và khám phá có ích, chẳng hạn như thuốc phiện, ban đầu được sử dụng như một loại thuốc giảm đau cực kì hiệu quả, có thể trở thành thảm họa nếu sử dụng một cách lạm dụng. Bạn có quyền lựa chọn liệu Internet sẽ đem lại sức mạnh Hercules hay gót chân Asin của bạn. Cảm ơn. (Vỗ tay)(Hoan hô)