Tôi là Art Blaser Orange,sống ở Califonia
Phía nam của Los Angeles
Và tôi sẽ bắt đầu từ câu hỏi đầu tiên về
tình cảnh của tôi cũng như việc biết đến
ADA, Hiệp hội người tàn tật ở Mỹ thế nào
Trước đây,dù tôi cũng có chút kiến thức
Và không quá tệ so với người khác,
cho tới khi tôi trở nên tật nguyền
Chính là vào năm 1983,tôi bị đột quỵ não
và khi đó tôi trở nên tật nguyền
cùng việc luôn phải dùng xe lăn.
Và thực sự tôi phải nói rằng
Có các vấn đề về chỗ ở cho người tàn tật
Mà tôi đã đối mặt
Vấn đề lớn nhất là về nhà của tôi
và vấn đề đơn giản là công việc của tôi
Dù trên lý thuyết những đường cho xe lăn
được hỗ trợ sẵn
trước 1995, nhưng thực tế họ không làm vậy
Tôi nghĩ rằng ngày hôm nay là
điển hình cho sự tác động của ADA
Như bây giờ, chúng tôi đã có những thứ
phù hợp theo thời gian,nhưng,
tinh thần của ADA
là sự đương đầu
với những nhu cầu công khai của con người.
Và ngay cả Orange, nơi tôi đang sống
cũng có những đường cắt dốc, có nghĩa là
tôi có thể sống cách khuôn viên trường
khoảng năm dãy nhà.
Tôi cũng có nhiều cải thiện về chỗ ở
bao gồm vi tính hoá giọng nói
để có thể giảng dạy
Đó là những điều
sẽ không thể xảy ra vài thập niên trước
May mắn thay, làm một giáo sư ở California
tôi được hưởng
những luật lệ tốt ở tiểu bang này
Nhưng tôi nghĩ họ bị buộc bởi
tinh thần của ADA
Chúng ta thấy được sự nỗ lực của ADA
cho một thái độ tốt
và điều không hoạt động
chỉ là việc mỗi ngày họ đều
cố gắng tiếp cận những toà nhà khác nhau
Khá thường xuyên, kinh nghiệm
mà những người khác nói rằng
chúng không nên xảy ra
nhưng thực tế thì có.
Dù vậy, điểm khác biệt lớn nhất
nằm ở việc con người được cổ vũ
cuối cùng mọi thứ cũng thay đổi.
Tôi chú ý rằng nhiều nhất là ở
trong lĩnh vực giáo dục
mà tôi giảng dạy
tại đại học Chapman, từ năm 1981
trước cả ADA
Và, khi tôi chưa bị khuyết tật
I dạy
và tôi chú ý rằng đã có những ảnh hưởng
ít nhất là trong việc dạy người khuyết tật
Và tôi có những người học trò
lớn lên và biết tới
sự tồn tại của ADA
và họ gọi đó là "Thế hệ ADA"
thế hệ làm nên những điều khác biệt lớn
Mọi người đang thừa nhận người khuyết tật
và khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Và trong nhiều trường hợp, họ thành công
trong vài trường hợp khác thì không.
Nhưng có nhiều lý do cho việc đó
và tôi nghĩ chúng ta rất muốn
hiểu về những lý do đó.
Tôi nghĩ họ muốn chúng ta
ưu tiên và nhận biết riêng lẽ con người,
chỗ họ ở
và cách họ sống
sự khác nhau ở các viện dưỡng lão
và sự thiếu hụt
sự tập hợp
từ cộng đồng.
Trải qua dịch COVID
sự khủng hoảng hiện nay
nhiều viện dưỡng lão thế giới không còn.