(tiếng Ả Rập)
Mong bạn được thanh thản
Tôi được 17 tuổi khi cuối cùng tôi
đã trở lại Libya mãi mãi
Lớn lên ở Thụy Sĩ
Tôi nghĩ điều tồi tệ nhất
mà tôi thấy thực sự khó khăn khi còn bé
là cách đánh vần từ "Switzerland"
Ngay cả bây giờ, nhiều thập kỷ sau,
làm trợ giảng
Tôi vẫn ghét việc viết từ đó.
Trên điện thoại, tôi đã nhập
từ này bằng các phím tắt,
sử dụng phiên âm tiếng Anh
của "Sweesra", là phiên bản tiếng Ả Rập,
và nó sẽ tự động
viết cho tôi
cảm ơn công nghệ
Có quá nhiều từ ngữ đáng ngại
trong hầu hết các ngôn ngữ,
vì cách viết của chúng
hoặc vì ý nghĩa của chúng,
nhưng vẫn không phải là một cái cớ
để chúng ta không học chúng.
Cuộc sống là một ngôi trường, họ nói,
và có nhiều yếu tố khác nhau
đóng góp
vào sự hình thành kiến thức.
Giai đoạn đầu đời, chúng ta học
bắt nguồn từ cha mẹ,
nhưng vì những lý do nhất định,
họ không thể dạy tất cả.
Và đó có lẽ là
tại sao chúng ta cần phải đi học -
để học hỏi từ các cá nhân khác
là chuyên gia trong lĩnh vực này hay kia.
Do đó, kỹ năng ngôn ngữ của chúng tôi
được thành lập
bằng cách tiếp thu các từ
trôi ra từ các vật liệu thô
và từ miệng của các giáo viên.
Chúng ta nói bằng từ ngữ,
và bằng cách nói, ta thể hiện bản thân
và giao tiếp với nhau.
Nhưng không phải tất cả đều có năng khiếu.
Tôi không phải là người thẳng thắn,
đặc biệt là khi thể hiện
suy nghĩ bên trong của tôi và cảm xúc thật.
Khi còn nhỏ, tôi là người rất nhút nhát,
đặc biệt với người lạ,
và sau đó, tôi thấy thoải mái bằng việc viết lách.
Ở trường trung học cơ sở, tôi đã viết
một sáng tác ngắn về tuổi thơ của mình,
và vào cuối ngày hôm đó,
Tôi phát hiện ra rằng thầy giáo đã đọc
bài đó cho gần một nửa trường.
Thầy sau đó nói với tôi
rằng sự nghiệp của tôi chắc chắn sẽ
có liên quan đến việc viết lách,
và thậm chí tại thời điểm đó,
tôi cảm thấy rằng nó sẽ là vậy.
Trường cấp 3 là khi tôi thực sự bắt đầu
đọc tiểu thuyết dài.
Tiểu thuyết kinh điển đầu tiên của tôi
được viết bởi Louisa May Alcott,
"Những phụ nữ nhỏ bé"
tiếp theo là các tác phẩm đương đại,
cụ thể là của Miller & Boon.
Khi tôi 14 tuổi,
tôi bị ám ảnh bởi truyện tranh,
giống như hầu hết các thiếu niên khác.
Tôi đã từng đọc Nabil Farouk.
Ông là nhà văn của "Adham Sabri:
Người đàn ông bất khả thi. "
Tôi cũng đã từng đọc truyện tranh Archie.
Tôi được truyền cảm hứng bởi các nhân vật
của Betty Cooper để viết nhật ký,
và tôi vẫn làm vậy cho đến bây giờ.
Khi tôi bắt đầu học đại học,
Tôi phát hiện ra rằng có một chút
thiếu sót về kỹ thuật viết của tôi,
cụ thể là trong bố cục,
cấu trúc câu và cũng như sự tập trung
Tại thời điểm đó,
tôi nghĩ tôi từng là độc giả cuồng nhiệt,
và đó không phải là một vấn đề với tôi.
Nhưng điều đó thực sự thôi thúc tôi
thay đổi cách tiếp cận đối với việc đọc.
Tôi bắt đầu đọc khi còn là sinh viên,
có nghĩa là không chỉ đọc cho vui
mà còn học các thủ thuật
biến hóa từ các bậc thầy.
Với động lực hơn nữa
từ đồng nghiệp và cố vấn của tôi,
Cô Sabah Kareem - Chúa phù hộ linh hồn cô ấy-
Tôi quyết định học
thạc sĩ về viết văn,
và vào cuối năm 2010,
Tôi đã nhận được bằng viết văn
trong biểu diễn và xuất bản
từ Đại học Leeds.
Tôi đã có cơ hội lớn nhất ở đó
để khám phá khả năng của tôi
về viết truyện ngắn
cũng như viết cho sân khấu và phim ảnh.
Viết sáng tạo tôn vinh trí tưởng tượng,
vậy tại sao nó có vẻ
như một khu vực hẻo lánh
mà chúng ta hầu như không đi sâu vào
để cung cấp cho nó không gian
vươn lên và phát triển?
Cho phép tôi nói về kinh nghiệm của tôi
dạy viết sáng tạo ở đây, ở Libya.
Và tôi nói Libya nói chung
bởi vì tôi tin
đây là một vấn đề phổ biến
ở hầu hết các khu vực ở Libya:
vấn đề học tập
một ngoại ngữ và thực sự sử dụng nó.
Đầu năm 2010,
ngay sau khi tôi trở về từ Vương quốc Anh,
Tôi đã giới thiệu viết sáng tạo
lần đầu tiên tại Đại học Misurata.
Tôi đã rất vui mừng về tất cả mọi thứ,
nhưng rõ ràng, các sinh viên thì không.
Chỉ có một học sinh
ghi danh cho học kỳ đó.
Và do đó, khóa học
đã phải hủy bỏ.
Nhưng học kỳ tiếp theo khá hứa hẹn;
Tôi có 11 học sinh - không tệ -
tiếp theo là 50,
và sau đó là một con số khổng lồ
80 trong một học kỳ.
Bây giờ, để viết sáng tạo,
số lượng sinh viên cũng là một rắc rối,
đặc biệt là nếu họ bị nhồi nhét
trong một lớp học có 35 người.
Khó khăn thực sự, tuy nhiên,
là khi bạn nhận ra
rằng họ thực sự không hiểu.
Vậy thì sao?
Bất kể bao nhiêu lần
khi đó họ đến với tôi
khá thẳng thắn và nói,
"Chúng em ghét viết văn."
Tôi tin là những lý do chi phối
phía sau sự thù ghét này, theo ý kiến của họ,
là bởi vì "Tôi không biết viết"
và "Tại sao tôi nên viết?
Tôi không cần phải vậy."
Vậy "Làm thế nào để tôi viết?"
so với "Tại sao tôi nên viết?"
Bây giờ, liên quan đến câu hỏi đầu tiên,
Tôi sẽ không nhắc tới mù chữ,
bởi vì chắc chắn
bất cứ ai đã trải qua
một thời gian đi học đáng kể
chắc chắn sẽ biết
cách đặt bút lên giấy.
Với viết văn sáng tạo,
tôi đang đối phó với việc viết truyện ngắn.
Và vì điều đó, bạn sẽ cần
để đưa ra ý tưởng.
Thông thường, ý tưởng đến từ cảm hứng,
và điều dường như cản trở
sinh viên của tôi là hạn chế cảm hứng.
Họ đã gò ép, hoặc giới hạn, chính họ
vào các giới hạn, cơ bản,
là các đề tài và chủ đề,
bỏ qua việc không đủ
từ để lựa chọn.
Bây giờ, cá nhân tôi,
Tôi không giỏi
trong việc lập hoặc tiến hành khảo sát,
nhưng theo kinh nghiệm
dạy viết sáng tạo trong ba năm,
Tôi tin rằng các đề tài và chủ đề chính
mà tôi đã đọc qua như sau:
Vậy, chúng ta có năm cột.
Chúng ta sẽ bắt đầu với nghèo đói,
nghèo như một phương tiện
thực sự dẫn dắt nhân vật chính
làm những công việc khá thấp kém.
Chẳng hạn, anh ta phải nấu ăn trong bếp,
hoặc anh ta phải là người dọn nhà,
hoặc có thể anh ta trở thành một tên côn đồ.
Cái thứ hai -
khá phổ biến
tiện thể là đối các cô gái -
hôn nhân.
Nhân vật chính
phải rời xa người cô ấy yêu
để, bạn biết đấy, kết hôn với người khác
giàu hơn hoặc có sức
ảnh hưởng cao hơn trong xã hội.
Ung thư dường như là căn bệnh chủ yếu
bất cứ khi nào có cơ hội
để họ nói về ai đó bị bệnh rồi chết.
Vì vậy, đây là cách dễ nhất,
con đường dễ nhất, hướng tới cái chết.
Rồi còn tai nạn xe hơi.
Điều này khá ngạc nhiên với tôi
bởi vì mọi lúc
họ muốn giết nhân vật cha mẹ,
họ phải chết trong một tai nạn xe hơi.
Tranh chấp xã hội cụ thể là thừa kế,
người chú độc ác
và tình yêu tay ba
xảy ra ở trường.
Bây giờ, một số bạn có thể nghĩ
điều này không có gì
dựa trên nền tảng của sinh viên.
Nó thực sự ra không có gì
bởi vì mọi người có xu hướng viết
về những điều mà họ thực sự biết.
Nhưng vấn đề là khi họ viết
về sự việc hoặc câu chuyện
họ tin là những gì người khác
mong đợi từ họ.
Đây chính là giới hạn.
Bây giờ, hãy tưởng tượng,
nếu chúng ta quay lại hộp này,
hãy tưởng tượng đây là cấu trúc
về văn hóa của chúng ta - năm cột này -
vô cùng hạn chế,
và cùng một lúc,
nó thực sự nhàm chán
khi bạn phải tuân theo nó mỗi học kỳ.
Có một học kỳ
khi tôi tuyên bố với học sinh của mình,
Đừng giết nhân vật cha mẹ
trong tai nạn xe hơi.
Nếu bạn không muốn họ trong câu chuyện,
chỉ cần để họ ở nhà, an toàn và bình an,
và sau đó tiếp tục
với một việc xứng đáng để nói. "
Chúng ta cần suy nghĩ
ra ngoài cái hộp văn hóa này.
Một đồng nghiệp nước ngoài của tôi từng nói,
Chúng ta đang làm việc với sinh viên
chưa thực sự trải nghiệm cuộc sống. "
Và anh ấy đã đúng.
Làm thế nào chúng ta có thể mong đợi
sự sáng tạo từ các sinh viên
có phạm vi kinh nghiệm có lẽ chỉ là
ba trong số năm cột này?
Đó là khi chúng ta cần
đặt một cuốn sách vào tay một người.
Đọc sách không chỉ làm cho bạn
trở thành một nhà văn tốt hơn:
Thông qua cuộc sống
của các nhân vật hư cấu,
chúng ta học hỏi cách họ đối phó
với hoàn cảnh bất thường
và học hỏi từ những rủi ro của họ.
Chúng ta cũng đi sâu vào nhiều loại
văn hóa của cuộc sống, của thế giới,
và đó là vé miễn phí của chúng ta:
chúng ta đã mở rộng thành công tâm trí của mình,
và chúng ta thực chất đã sẵn sàng
cho sự phi thường.
Vậy, nếu chúng ta quay trở lại hộp này
Và tưởng tượng rằng chúng ta có sinh viên
người đã đọc những cuốn sách thực sự liên quan
đến những đề tài và chủ đề này,
Đâu là khả năng,
đâu là khả năng sáng tạo
rằng họ sẽ có thể trình bày?
Vì vậy, ở đây chúng ta có năm chủ đề
mà tôi đã đề cập trước đó,
năm điều dường như được lặp lại,
và ví dụ về tiểu thuyết
đối phó với các chủ đề này.
"Đấu trường sinh tử" là một ví dụ rất hay
nói về nghèo đói,
viết bởi Suzanne Collins.
Nhân vật chính
buộc phải tham gia một giải đấu
nơi các thí sinh thực sự
giết nhau để giành chiến thắng.
Đó là một ý tưởng.
Cái thứ hai,
"Kiêu hãnh và định kiến" của Jane Austen.
Bây giờ, đây là một cuốn tiểu thuyết đã được viết
gần 200 năm trước,
hai thế kỷ trước.
Điều làm cho nó kéo dài
và vẫn còn sống mãi là vì -
Ý tôi là
chủ đề cụ thể về hôn nhân -
bởi vì nhân vật chính,
Elizabeth Bennet,
thực sự phản đối định luật xã hội.
Hãy tưởng tượng điều này xảy ra thời đó.
“Cứu Sống Chị Tôi”
đề cập vấn đề
hoặc các trường hợp về sức khỏe,
viết bởi Jodi Picoult.
Chúng ta có nhiều hơn một bệnh,
đó là ung thư.
Chúng ta có bệnh bạch cầu cấp tính tiên phát,
đó là ung thư máu và tủy.
Chúng ta cũng có việc lạm dụng thuốc
trong cuốn tiểu thuyết này
và một trường hợp động kinh.
Tôi sẽ không bình luận về vụ tai nạn xe hơi:
xin đừng giết nhân vật cha mẹ.
Vậy, chuyển sang tranh chấp xã hội,
cái cuối cùng,
"Ở đất nước của đàn ông,"
được viết bởi Hisham Matar.
Ở đây chúng tôi có một câu chuyện
về sự hỗn loạn chính trị
thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình
kết quả là những gì đã xảy ra
tại Libya vào những năm 70.
Vì vậy, trước khi tôi tiếp tục,
Tôi muốn nhanh chóng thừa nhận
một số tác phẩm của sinh viên mình
người đã có thể đề ra
những câu chuyện vô cùng sáng tạo.
Một sinh viên đã viết câu chuyện
về một người Mỹ chuyển sang đạo Hồi
sau khi sống giữa một nhóm
Tuaress tại Libya.
Ví dụ điển hình thứ hai là -
một trong những sinh viên đã viết về
cuộc đấu tranh của người đàn ông
đang cố gắng chạy trốn Cuộc nội chiến Rwandan
vào đầu những năm 90.
Ví dụ thứ ba
tôi muốn trình bày với bạn
là về một sinh vật
được tạo ra từ sương mù
và anh ta là người cuối cùng của tộc
và người duy nhất có thể
chống lại cái ác.
Điều này được viết bởi người dịch
nhân tiện, đó là dịch cho bạn.
Vì vậy, trở lại với hai câu hỏi.
Tôi viết như thế nào
khi bây giờ chúng ta đã đọc
Khi bây giờ chúng ta đã mở rộng tâm trí?
Tất nhiên,
bạn cần bắt đầu đọc sách
có thể khiến bạn quan tâm
và các tác giả thực sự -
có phong cách viết
bạn thấy thú vị
Và sau đó bạn bắt đầu đặt bút lên giấy.
Bạn viết nguệch ngoạc.
Bạn viết nháp.
Bạn viết nháp lại, có thể 100 lần.
Và thế là xong.
Câu hỏi thứ hai - Tại sao tôi nên làm vậy?
Chà, thực ra bạn không cần phải viết
trừ khi bạn là
một trong những sinh viên của tôi -
sau đó bạn chỉ cần làm thôi.
Kể chuyện là một nghệ thuật;
nó cho phép bạn dịch
suy nghĩ bên trong của bạn
và có lẽ triết lý trong cuộc sống của mình.
Và đó thực sự là lý do tại sao
mọi người thích đọc sách
Có tài liệu
cần phải truyền đạt
cho các thế hệ cùng tồn tại và đan xen.
Tôi muốn kết luận
với một trích dẫn của Elif Shafak,
tác giả của "Bốn mươi quy tắc của tình yêu."
Okay
"Không phải kết nối mọi người đến những vùng đất xa xôi
và các quốc gia và nền văn hóa
là một trong những thế mạnh lớn lao
của nền văn học tốt sao? "
Thật sự, nó đúng là vậy.
Vì vậy, hãy bắt đầu suy nghĩ bên ngoài cái hộp.
Cảm ơn
(tiếng vỗ tay)