WEBVTT 00:00:00.000 --> 00:00:02.000 Tôi sẽ bắt đầu với điều này: 00:00:02.000 --> 00:00:04.000 vài năm trước, một nhà tổ chức sự kiện gọi cho tôi 00:00:04.000 --> 00:00:06.000 bởi lúc đó tôi đang tính tổ chức một buổi nói chuyện. 00:00:06.000 --> 00:00:08.000 Và cô ấy đã gọi, cô ấy nói, 00:00:08.000 --> 00:00:10.000 "Tôi thực sự thấy khó để có thể 00:00:10.000 --> 00:00:12.000 viết về cô trên một tờ rơi nhỏ." 00:00:12.000 --> 00:00:14.000 Và tôi nói, "Vậy thì điều khó khăn đó là gì vậy?" 00:00:14.000 --> 00:00:16.000 Và cô ấy trả lời, "À, tôi đã thấy cô nói chuyện, 00:00:16.000 --> 00:00:19.000 và tôi tính là sẽ gọi cô là một nhà nghiên cứu, tôi nghĩ, 00:00:19.000 --> 00:00:21.000 nhưng tôi lo là nếu tôi gọi cô như là một nhà nghiên cứu thì không ai sẽ đến dự, 00:00:21.000 --> 00:00:23.000 bởi vì họ sẽ nghĩ cô thật là tẻ nhạt và không thực tế." 00:00:23.000 --> 00:00:25.000 (Cười lớn) 00:00:25.000 --> 00:00:27.000 OK. 00:00:27.000 --> 00:00:29.000 Và cô ấy nói, "Nhưng điều làm tôi thích ở những buổi nói chuyện của cô 00:00:29.000 --> 00:00:31.000 đó là cô là một người kể chuyện." 00:00:31.000 --> 00:00:34.000 Vì thế tôi nghĩ tôi chỉ cần gọi cô là người kể chuyện." 00:00:34.000 --> 00:00:37.000 Và dĩ nhiên con người học thuật trong tôi phản ứng 00:00:37.000 --> 00:00:39.000 như là, "Cô tính gọi tôi là cái gi?" 00:00:39.000 --> 00:00:42.000 Và cô ấy nói, "Tôi tính sẽ gọi cô là người kể chuyện." 00:00:42.000 --> 00:00:45.000 Và tôi nói, "Sao không gọi là phù thủy đi?" 00:00:45.000 --> 00:00:48.000 (Cười lớn) 00:00:48.000 --> 00:00:51.000 Tôi tự nhủ "Hãy nghĩ về điều này trong giây lát." 00:00:51.000 --> 00:00:54.000 tôi cố lấy hết dũng khí. 00:00:54.000 --> 00:00:57.000 Và tôi nghĩ, tôi là người kể chuyện. 00:00:57.000 --> 00:00:59.000 Tôi là một nhà nghiên cứu về bản chất của sự việc. 00:00:59.000 --> 00:01:01.000 Tôi nhặt nhạnh những câu chuyên; đó là những gì tôi làm. 00:01:01.000 --> 00:01:04.000 Và có lẽ những câu chuyện chỉ là những dữ liệu có tâm hồn. 00:01:04.000 --> 00:01:06.000 Và có lẽ tôi chỉ là một người kể chuyện. 00:01:06.000 --> 00:01:08.000 Và thế là tôi nói, "Cô biết không? 00:01:08.000 --> 00:01:11.000 Tại sao cô không gọi tôi là nhà nghiên cứu-người kể chuyện." 00:01:11.000 --> 00:01:14.000 Và cô cười, "Haha. Không có cách gọi đó." 00:01:14.000 --> 00:01:16.000 (Cười lớn) 00:01:16.000 --> 00:01:18.000 Vì thế tôi là nhà nghiên cứu-người kể chuyện, 00:01:18.000 --> 00:01:20.000 và điều tôi tính nói với các bạn ngày hôm nay -- 00:01:20.000 --> 00:01:22.000 chúng ta sẽ nói về việc mở rộng sự cảm nhận -- 00:01:22.000 --> 00:01:24.000 và vì thế tôi muốn chia sẻ với các bạn và kể một số câu chuyện 00:01:24.000 --> 00:01:27.000 về một mảng trong nghiên cứu của tôi 00:01:27.000 --> 00:01:30.000 về cơ bản, đã mở rộng cảm nhận của chính tôi 00:01:30.000 --> 00:01:33.000 và quả thực đã thay đổi cách tôi sống và yêu thương 00:01:33.000 --> 00:01:35.000 và làm việc cũng như làm mẹ. NOTE Paragraph 00:01:35.000 --> 00:01:37.000 Và sau đây là nơi mà câu chuyện của tôi bắt đầu. 00:01:37.000 --> 00:01:40.000 Khi tôi là một nhà nghiên cứu trẻ, một nghiên cứu sinh 00:01:40.000 --> 00:01:42.000 vào năm đầu tiên, tôi có một giáo sư hướng dẫn nghiên cứu 00:01:42.000 --> 00:01:44.000 người đã nói vói chúng tôi rằng, 00:01:44.000 --> 00:01:46.000 Và đây là điều quan trọng, 00:01:46.000 --> 00:01:49.000 nếu bạn không thể đo lường một thứ gì đó, nghĩa là thứ đó không tồn tại." 00:01:49.000 --> 00:01:52.000 Và tôi đã nghĩ ông ấy chỉ nói bông đùa với tôi. 00:01:52.000 --> 00:01:55.000 Tôi hỏi lại, "Thật hả?" và ông ấy trả lời "Hoàn toàn đúng." 00:01:55.000 --> 00:01:57.000 Bạn cũng nên biết là 00:01:57.000 --> 00:01:59.000 tôi đã tốt nghiệp đại học với chuyên ngành xã hội học, có bằng thạc sỹ xã hội học 00:01:59.000 --> 00:02:01.000 và tôi đang chuẩn bị để lấy bằng tiến sỹ về xã hội học, 00:02:01.000 --> 00:02:03.000 vì thế toàn bộ con đường học vấn của tôi 00:02:03.000 --> 00:02:05.000 được bao quanh bởi những người 00:02:05.000 --> 00:02:07.000 khá tin tưởng rằng 00:02:07.000 --> 00:02:10.000 cuộc sống thật lộn xộn, hãy chấp nhận nó. 00:02:10.000 --> 00:02:12.000 Và tôi thì cho là cuộc sống thì lộn xộn thật 00:02:12.000 --> 00:02:15.000 gột rửa nó, sắp xếp nó lại 00:02:15.000 --> 00:02:17.000 và đặt nó vào trong một cái hộp đựng cơm 00:02:17.000 --> 00:02:19.000 (Cười lớn) 00:02:19.000 --> 00:02:22.000 để thấy là tôi đã tìm ra con đường của mình, 00:02:22.000 --> 00:02:25.000 để tìm được ngành nghề dành cho tôi -- 00:02:25.000 --> 00:02:28.000 một trong những quan điểm lớn trong xã hội học 00:02:28.000 --> 00:02:31.000 là len lỏi vào trong những vấn đề nan giải của công việc đó. 00:02:31.000 --> 00:02:34.000 Và tôi giống như là, giữ chặt những thứ khó khăn đó trong đầu 00:02:34.000 --> 00:02:36.000 và xem xét nó và được toàn điểm A 00:02:36.000 --> 00:02:39.000 Đó chính là công thức của tôi. 00:02:39.000 --> 00:02:41.000 Và thế là tôi đã rất thích thú về điều đó. 00:02:41.000 --> 00:02:44.000 Và tôi nghĩ, bạn biết không, đây là nghề nghiệp của tôi, 00:02:44.000 --> 00:02:47.000 bởi vì tôi thích những vấn đề hóc búa. 00:02:47.000 --> 00:02:49.000 Nhưng tôi muốn khiến chúng không còn là vấn đề nan giải nữa. 00:02:49.000 --> 00:02:51.000 Tôi muốn hiểu chúng. 00:02:51.000 --> 00:02:53.000 Tôi muốn đi sâu vào những điều này 00:02:53.000 --> 00:02:55.000 Tôi biết điều này là quan trọng 00:02:55.000 --> 00:02:57.000 và cố phơi bày nó ra cho mọi người được thấy. NOTE Paragraph 00:02:57.000 --> 00:03:00.000 Và chỗ mà tôi bắt đầu đó là với sự kết nối. 00:03:00.000 --> 00:03:03.000 Bởi vì, khi mà bạn là nhà xã hội học trong 10 năm trời, 00:03:03.000 --> 00:03:05.000 điều mà bạn nhận ra 00:03:05.000 --> 00:03:08.000 đó là sự kết nối là lý do tại sao chúng ta ở đây. 00:03:08.000 --> 00:03:11.000 Nó là điều mang lại mục tiêu và ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta. 00:03:11.000 --> 00:03:13.000 Đó là tất cả những gì về nó. 00:03:13.000 --> 00:03:15.000 Không phân biệt bạn khi nói chuyện với những người 00:03:15.000 --> 00:03:18.000 làm việc về công bằng xã hội, sức khỏe tâm thần, hay lạm dụng, bỏ rơi, 00:03:18.000 --> 00:03:20.000 chúng ta luôn nhận thấy rằng sự kết nối, 00:03:20.000 --> 00:03:23.000 cái khả năng cảm nhận được kết nối -- 00:03:23.000 --> 00:03:26.000 về mặt thần kinh thì đúng là chúng ta được nối với nhau -- 00:03:26.000 --> 00:03:28.000 đó chính là lý do tại sao chúng ta ở đây. 00:03:28.000 --> 00:03:31.000 Vì thế tôi nghĩ, tôi sẽ bắt đầu với sự kết nối. 00:03:31.000 --> 00:03:34.000 Chắc hẳn bạn biết rõ tính huống 00:03:34.000 --> 00:03:36.000 khi mà bạn nhận được đánh giá từ bà chủ của mình, 00:03:36.000 --> 00:03:39.000 và bà ấy chỉ cho bạn 37 thứ bạn làm thực sự tốt, 00:03:39.000 --> 00:03:41.000 và một thứ -- một cơ hội để làm tốt hơn? 00:03:41.000 --> 00:03:43.000 (Cười lớn) 00:03:43.000 --> 00:03:46.000 Và tất cả mọi thứ bạn có thể nghĩ tới là cơ hội để cải thiện, phải không? 00:03:47.000 --> 00:03:50.000 Rõ ràng đó cũng là cách mà công việc của tôi đã vận hành, 00:03:50.000 --> 00:03:53.000 bởi vì, khi bạn hỏi mọi người về tình yêu, 00:03:53.000 --> 00:03:55.000 họ nói cho bạn về sự đổ vỡ. 00:03:55.000 --> 00:03:57.000 Khi bạn hỏi mọi người về sự gắn kết, 00:03:57.000 --> 00:04:00.000 họ nói cho bạn những kinh nghiệm khủng khiếp nhất 00:04:00.000 --> 00:04:02.000 của việc bị loại bỏ ra ngoài. 00:04:02.000 --> 00:04:04.000 Và khi bạn hỏi mọi người về sự kết nối, 00:04:04.000 --> 00:04:07.000 những câu chuyện mà họ kể cho tôi là về sự chia ly. NOTE Paragraph 00:04:07.000 --> 00:04:10.000 Và rất nhanh -- chỉ khoảng 6 tuần nghiên cứu -- 00:04:10.000 --> 00:04:13.000 tôi đã tìm một thứ không tên 00:04:13.000 --> 00:04:16.000 mà hoàn toàn làm sáng tỏ sự kết nối 00:04:16.000 --> 00:04:19.000 theo cái cách mà tôi không hiểu được và chưa từng thấy. 00:04:19.000 --> 00:04:21.000 Tôi đã rút khỏi nghiên cứu 00:04:21.000 --> 00:04:24.000 và suy nghĩ, tôi cần phải hiểu được nó là gì. 00:04:24.000 --> 00:04:27.000 Và nó hóa ra là sự xấu hổ. 00:04:27.000 --> 00:04:29.000 Và xấu hổ thì thật dễ hiểu 00:04:29.000 --> 00:04:31.000 như là nỗi sợ bị chia cắt. 00:04:31.000 --> 00:04:33.000 Có những điều gì về tôi 00:04:33.000 --> 00:04:36.000 nếu những người khác biết hoặc thấy nó, 00:04:36.000 --> 00:04:39.000 thì tôi sẽ không còn đáng để kết bạn. 00:04:39.000 --> 00:04:41.000 Những điều tôi có thể nói với bạn về nó: 00:04:41.000 --> 00:04:43.000 nó mang tính đại chúng; ai cũng gặp phải cả. 00:04:43.000 --> 00:04:45.000 Chỉ những người không trải qua sự xấu hổ 00:04:45.000 --> 00:04:47.000 không có khả năng chia sẻ và gắn kết. 00:04:47.000 --> 00:04:49.000 Không ai muốn nói về điều đó, 00:04:49.000 --> 00:04:52.000 và bạn càng ít nói về nó, bạn càng có nó nhiều hơn. 00:04:54.000 --> 00:04:56.000 Điều đằng sau sự xấu hổ này, 00:04:56.000 --> 00:04:58.000 đó là "Tôi không đủ tốt," -- 00:04:58.000 --> 00:05:00.000 chúng ta đều biết cảm giác này: 00:05:00.000 --> 00:05:02.000 "Tôi không đủ trắng. Tôi không đủ mảnh mai, 00:05:02.000 --> 00:05:04.000 đủ giàu có, đủ đẹp, đủ thông minh, 00:05:04.000 --> 00:05:06.000 đủ thăng tiến." 00:05:06.000 --> 00:05:08.000 Điều ẩn sâu dưới chún 00:05:08.000 --> 00:05:11.000 là cảm giác khủng khiếp vì có thể bị tổn thương, 00:05:11.000 --> 00:05:13.000 ý tưởng mà, 00:05:13.000 --> 00:05:15.000 để sự kết nối hình thành, 00:05:15.000 --> 00:05:18.000 chúng ta phải cho phép chính mình được nhìn rõ, 00:05:18.000 --> 00:05:20.000 thực sự được nhìn rõ. NOTE Paragraph 00:05:20.000 --> 00:05:23.000 Và bạn biết tôi cảm thấy thế nào về sự tổn thương không. Tôi ghét sự tổn thương. 00:05:23.000 --> 00:05:25.000 Và rồi tôi nghĩ, đây là cơ hội của mình 00:05:25.000 --> 00:05:28.000 để đánh bại nó với cây thước đo của mình. 00:05:28.000 --> 00:05:31.000 Tôi đi vào, tôi cố hình dung những thứ đó, 00:05:31.000 --> 00:05:34.000 Tôi tính dùng một năm để giải mã sự xấu hổ, 00:05:34.000 --> 00:05:36.000 Tôi muốn hiểu cảm giác có thể bị tổn thương hoạt động như thế nào, 00:05:36.000 --> 00:05:39.000 và tôi muốn khôn hơn nó. 00:05:39.000 --> 00:05:42.000 Vì tôi đã sẵn sàng, và tôi đã rất hứng khởi. 00:05:44.000 --> 00:05:46.000 Chắc các bạn đoán ra rồi, việc đó sẽ không thành công. 00:05:46.000 --> 00:05:49.000 (Cười lớn) 00:05:49.000 --> 00:05:51.000 Bạn biết không. 00:05:51.000 --> 00:05:53.000 Vì thế tôi có thể kể cho bạn thật nhiều về sự xấu hổ, 00:05:53.000 --> 00:05:55.000 nhưng tôi đã phải mượn lấy thời gian của người khác. 00:05:55.000 --> 00:05:58.000 Nhưng tôi có thể nói với bạn thực chất của nó -- 00:05:58.000 --> 00:06:01.000 và điều này có thể là một trong những điều quan trọng nhất mà tôi đã học được 00:06:01.000 --> 00:06:04.000 trong một thập kỷ nghiên cứu. 00:06:04.000 --> 00:06:06.000 Một năm trời 00:06:06.000 --> 00:06:08.000 hóa ra lại tới 6 năm, 00:06:08.000 --> 00:06:10.000 hàng ngàn câu chuyện, 00:06:10.000 --> 00:06:13.000 hàng trăm những buổi phỏng vấn dài, những nhóm chuyên đề. 00:06:13.000 --> 00:06:15.000 Có thời điểm người ta gửi cho tôi những trang nhật ký 00:06:15.000 --> 00:06:18.000 và gửi tôi những câu chuyện của họ -- 00:06:18.000 --> 00:06:21.000 hàng ngàn mẩu thông tin trong 6 năm trời. 00:06:21.000 --> 00:06:23.000 Và tôi gần như nắm giữ được nó. NOTE Paragraph 00:06:23.000 --> 00:06:25.000 Tôi gần như hiểu được, sự xấu hổ là gì, 00:06:25.000 --> 00:06:27.000 nó vận hành như thế nào. 00:06:27.000 --> 00:06:29.000 Tôi đã viết một quyển sách, 00:06:29.000 --> 00:06:31.000 Tôi đã công bố một lý thuyết, 00:06:31.000 --> 00:06:34.000 nhưng một thứ gì đó vẫn không ổn -- 00:06:34.000 --> 00:06:36.000 và đó là điều này, 00:06:36.000 --> 00:06:38.000 nếu tôi đơn thuần mang những người tôi đã phỏng vấn 00:06:38.000 --> 00:06:41.000 và chia họ ra thành nhóm 00:06:41.000 --> 00:06:44.000 những người có ý thức rằng họ đáng được trân trọng -- 00:06:44.000 --> 00:06:46.000 và điều đó dẫn tới, 00:06:46.000 --> 00:06:48.000 ý thức về sự trân trọng -- 00:06:48.000 --> 00:06:51.000 họ có một ý thức mạnh mẽ về tình yêu và sự gắn kết -- 00:06:51.000 --> 00:06:53.000 và nhóm kia là những người đang khổ sở để có được nó, 00:06:53.000 --> 00:06:55.000 những người luôn tự hỏi liệu họ có đủ tốt. 00:06:55.000 --> 00:06:57.000 Chỉ có một thứ 00:06:57.000 --> 00:06:59.000 tách biệt những người có 00:06:59.000 --> 00:07:01.000 một ý thức mạnh mẽ về tình yêu và sự gắn kết 00:07:01.000 --> 00:07:03.000 với những người vẫn đang cố gắng đạt được nó, 00:07:03.000 --> 00:07:05.000 Đó là, những người có 00:07:05.000 --> 00:07:07.000 một ý thức mạnh mẽ về tình yêu và sự gắn kết 00:07:07.000 --> 00:07:10.000 tin rằng họ xứng đáng để yêu thương và gắn kết. 00:07:10.000 --> 00:07:12.000 Chính nó đó. 00:07:12.000 --> 00:07:14.000 Họ tin rằng họ xứng đáng. 00:07:15.000 --> 00:07:18.000 Với tôi, phần khó nhất 00:07:18.000 --> 00:07:21.000 của điều khiến chúng ta rời xa sự kết nối 00:07:21.000 --> 00:07:24.000 là chúng ta sợ rằng chúng ta không xứng đáng để gắn kết, 00:07:24.000 --> 00:07:26.000 đó là điều, về mặt cá nhân và nghề nghiệp, 00:07:26.000 --> 00:07:29.000 Tôi đã muốn hiểu nhiều hơn nữa. 00:07:29.000 --> 00:07:32.000 Và những gì tôi làm đó là 00:07:32.000 --> 00:07:34.000 tôi lấy hết các cuộc phỏng vấn 00:07:34.000 --> 00:07:37.000 mà ở đó tôi thấy sự xứng đáng, ở đó tôi thấy người ta sông theo cách như thế 00:07:37.000 --> 00:07:40.000 và chỉ nhìn vào những trường hợp này. NOTE Paragraph 00:07:40.000 --> 00:07:42.000 Những gì mà những người này có chung? 00:07:42.000 --> 00:07:44.000 Tôi có hơi nghiện những đồ dùng văn phòng, 00:07:44.000 --> 00:07:47.000 nhưng đó là một chủ đề khác. 00:07:47.000 --> 00:07:50.000 tôi có một tập đựng hồ sơ, và tôi có một Sharpie, 00:07:50.000 --> 00:07:52.000 và tôi nghĩ, tôi nên gọi nghiên cứu này là gì? 00:07:52.000 --> 00:07:54.000 Và những từ đầu tiên nảy ra trong suy nghĩ của tôi 00:07:54.000 --> 00:07:56.000 là bằng cả trái tim. 00:07:56.000 --> 00:07:59.000 Đây là những người sống bằng cả trái tim từ chính cảm nhận sâu thẳm của cảm giác đáng được trân trọng. 00:07:59.000 --> 00:08:02.000 Vì thế tôi viết lên trên tập đựng hồ sơ, 00:08:02.000 --> 00:08:04.000 và tôi bắt đầu xem xét dữ liệu. 00:08:04.000 --> 00:08:06.000 Thật ra, tôi đã thực hiện nó trước 00:08:06.000 --> 00:08:08.000 trong bốn ngày liền 00:08:08.000 --> 00:08:11.000 phân tích dữ liệu thật kỹ lưỡng, 00:08:11.000 --> 00:08:14.000 khi tôi xem lại, lấy ra những bài phỏng vấn, những câu chuyện, những sự cố. 00:08:14.000 --> 00:08:17.000 Bức họa chính là gì? Những khuôn mẫu nằm ở đâu? 00:08:17.000 --> 00:08:20.000 Chồng tôi đã đi khỏi thành phố với lũ trẻ 00:08:20.000 --> 00:08:23.000 bởi vì tôi luôn luôn chú tâm vào cái thứ khùng điên Jackson Pollock này, 00:08:23.000 --> 00:08:25.000 nơi mà tôi chỉ luôn viết 00:08:25.000 --> 00:08:28.000 và trong trạng thái nghiên cứu của tôi. 00:08:28.000 --> 00:08:30.000 Và đây là cái mà tôi tìm được. 00:08:32.000 --> 00:08:34.000 Cái mà họ có chung 00:08:34.000 --> 00:08:36.000 đó là lòng can đảm. 00:08:36.000 --> 00:08:39.000 Và tôi muốn phân biệt dũng khí và sự can đảm cho bạn trong giây lát. 00:08:39.000 --> 00:08:41.000 Can đảm, định nghĩa ban đầu của can đảm 00:08:41.000 --> 00:08:43.000 khi nó xuất hiện lần đầu trong tiếng Anh -- 00:08:43.000 --> 00:08:46.000 nó xuất phát từ tiếng Latin cor, có nghĩa là trái tim -- 00:08:46.000 --> 00:08:48.000 và định nghĩa ban đầu 00:08:48.000 --> 00:08:51.000 là kể câu chuyện về bạn là ai với cả trái tim của mình. 00:08:51.000 --> 00:08:53.000 Vậy những người này 00:08:53.000 --> 00:08:55.000 rất đơn giản, có dũng khí 00:08:55.000 --> 00:08:57.000 để là người không hoàn hảo. 00:08:58.000 --> 00:09:00.000 Họ có lòng thương cảm 00:09:00.000 --> 00:09:03.000 để trở nên tử tế với chính họ trước và sau đó là với người khác, 00:09:03.000 --> 00:09:06.000 bởi vì, hóa ra là, chúng ta không thể thương cảm người khác 00:09:06.000 --> 00:09:09.000 nếu chúng ta không đối xử với chính mình một cách tử tế. 00:09:09.000 --> 00:09:11.000 Và điều cuối cùng đó là họ có sự liên kết, 00:09:11.000 --> 00:09:13.000 và -- đây là phần khó -- 00:09:13.000 --> 00:09:16.000 kết quả của sự chân thành là, 00:09:16.000 --> 00:09:19.000 họ có thể từ bỏ khuôn mẫu mà họ nghĩ mình phải đạt tới, 00:09:19.000 --> 00:09:21.000 để trở thành chính bản thân mình, 00:09:21.000 --> 00:09:24.000 bạn phải hoàn toàn làm điều này 00:09:24.000 --> 00:09:26.000 để kết nối. NOTE Paragraph 00:09:28.000 --> 00:09:30.000 Những điều khác họ có chung 00:09:30.000 --> 00:09:32.000 là điều này. 00:09:35.000 --> 00:09:38.000 Họ hoàn toàn chấp nhận sự tổn thương. 00:09:40.000 --> 00:09:43.000 Họ tin là 00:09:43.000 --> 00:09:46.000 những điều khiến họ có thể bị tổn thương 00:09:46.000 --> 00:09:48.000 khiến họ trở nên đẹp hơn. 00:09:50.000 --> 00:09:52.000 Họ không nói về sự tổn thương 00:09:52.000 --> 00:09:54.000 là cảm giác thoải mái, 00:09:54.000 --> 00:09:57.000 hoặc là họ cũng không nói về việc bị chà đạp -- 00:09:57.000 --> 00:09:59.000 như là tôi đã nghe được trước đây trong cuộc phỏng vấn về sự xấu hổ. 00:09:59.000 --> 00:10:02.000 Họ chỉ nói về nó như là điều cần thiết. 00:10:03.000 --> 00:10:05.000 Họ nói về sự sẵn lòng 00:10:05.000 --> 00:10:08.000 để nói "Tôi yêu bạn" trước, 00:10:08.000 --> 00:10:11.000 sự sẵn lòng 00:10:11.000 --> 00:10:13.000 để làm điều gì đó 00:10:13.000 --> 00:10:16.000 mà không hề có gì đảm bảo, 00:10:16.000 --> 00:10:18.000 sự sẵn lòng 00:10:18.000 --> 00:10:20.000 để chờ đợi bác sỹ gọi 00:10:20.000 --> 00:10:22.000 sau khi xét nghiệm tuyến vú. 00:10:23.000 --> 00:10:26.000 Họ sẵn lòng để đầu tư vào một mối quan hệ 00:10:26.000 --> 00:10:29.000 có thể hoặc không thể đi đến đâu. 00:10:29.000 --> 00:10:32.000 Họ nghĩ đó là điều cơ bản. NOTE Paragraph 00:10:32.000 --> 00:10:35.000 Cá nhân tôi nghĩ đó là sự biểu lộ. 00:10:35.000 --> 00:10:38.000 Tôi không thể tin là tôi đã cam kết trung thành 00:10:38.000 --> 00:10:40.000 để nghiên cứu -- 00:10:40.000 --> 00:10:42.000 định nghĩa của việc nghiên cứu 00:10:42.000 --> 00:10:45.000 là để điều khiển và dự đoán, để tìm hiểu những hiện tượng, 00:10:45.000 --> 00:10:47.000 cho một lý do cụ thể 00:10:47.000 --> 00:10:49.000 để điều khiển và dự đoán. 00:10:49.000 --> 00:10:51.000 Và giờ nhiêm vụ của tôi 00:10:51.000 --> 00:10:53.000 là điều khiển và dự đoán 00:10:53.000 --> 00:10:56.000 đã mở ra câu trả lời là cách để sống đó là với sự tổn thương 00:10:56.000 --> 00:10:59.000 và ngừng việc điều chỉnh và dự đoán. 00:10:59.000 --> 00:11:02.000 Điều này dẫn đến một chút suy sụp -- 00:11:02.000 --> 00:11:06.000 (Cười lớn) 00:11:06.000 --> 00:11:09.000 -- mà thực sự có thể xem như thế này. 00:11:09.000 --> 00:11:11.000 (Cười lớn) 00:11:11.000 --> 00:11:13.000 Và quả thật thế. 00:11:13.000 --> 00:11:16.000 Tôi gọi nó là suy sụp, nhà vật lý trị liệu của tôi gọi đó là sự thức tỉnh về mặt nhận thức. 00:11:17.000 --> 00:11:19.000 Thức tỉnh về mặt nhận thức nghe hay hơn là suy sụp, 00:11:19.000 --> 00:11:21.000 nhưng tôi đảm bảo với bạn đó là suy sụp. 00:11:21.000 --> 00:11:23.000 Và tôi đã phải đặt dữ liệu của tôi qua một bên và đi tìm một nhà vật lý trị liệu. 00:11:23.000 --> 00:11:26.000 Để tôi nói với bạn điều này: bạn biết mình là ai 00:11:26.000 --> 00:11:29.000 khi bạn gọi cho bạn của mình và nói. "Tôi nghĩ là tôi cần gặp ai đó. 00:11:29.000 --> 00:11:32.000 Bạn có giới thiệu ai đấy được không?" 00:11:32.000 --> 00:11:34.000 Bởi vì năm người bạn của tôi đã phản ứng thế này, 00:11:34.000 --> 00:11:36.000 "Oh. Tôi không muốn là nhà trị liệu cho bạn." 00:11:36.000 --> 00:11:39.000 (Cười lớn) 00:11:39.000 --> 00:11:41.000 Tôi đã như, "Như thế nghĩa là sao chứ?" 00:11:41.000 --> 00:11:44.000 Và họ nói như, "Tôi chỉ nói, bạn biết đấy. 00:11:44.000 --> 00:11:46.000 Đừng mang thước đo của bạn thôi." 00:11:46.000 --> 00:11:49.000 Tôi trả lời, "OK." NOTE Paragraph 00:11:51.000 --> 00:11:53.000 Và thế là tôi tìm thấy một nhà trị liệu. 00:11:53.000 --> 00:11:56.000 Buổi gặp đầu tiên của tôi với cô ấy, Diana -- 00:11:56.000 --> 00:11:58.000 Tôi đã mang tới danh sách của mình 00:11:58.000 --> 00:12:01.000 về cách mà những người sống bằng cả trái tim sống, và tôi ngồi xuống. 00:12:01.000 --> 00:12:03.000 Và cô ấy hỏi, "Bạn thế nào?" 00:12:03.000 --> 00:12:06.000 Và tôi nói, "Tôi tốt lắm. Tôi ổn cả." 00:12:06.000 --> 00:12:08.000 Cô ấy hỏi, "Điều gì xảy ra thế?" 00:12:08.000 --> 00:12:11.000 Và đây là một nhà trị liệu đến gặp những nhà trị liệu khác, 00:12:11.000 --> 00:12:13.000 bởi vì chúng tôi phải đi qua những thứ này, 00:12:13.000 --> 00:12:16.000 bởi vì các thang đo B.S. đều tốt cả. 00:12:16.000 --> 00:12:18.000 (Cười lớn) 00:12:18.000 --> 00:12:20.000 Và thế là tôi nói, 00:12:20.000 --> 00:12:22.000 "Đây là vấn đề, Tôi đang gặp rắc rối." 00:12:22.000 --> 00:12:24.000 Và cô ấy hỏi, "Rắc rối gì vậy?" 00:12:24.000 --> 00:12:27.000 Và tôi nói, "Ờ, tôi có vấn đề về cảm giác có thể bị tổn thương. 00:12:27.000 --> 00:12:30.000 Và tôi biết rằng sự tổn thương là nguồn gốc chính 00:12:30.000 --> 00:12:32.000 của sự xấu hổ và nỗi sợ hãi 00:12:32.000 --> 00:12:34.000 và chúng ta đều phải đánh vật cho giá trị của mình, 00:12:34.000 --> 00:12:37.000 nhưng nó cho thấy nó cũng chính là nơi sản sinh 00:12:37.000 --> 00:12:40.000 của niềm vui, của sự sáng tạo, 00:12:40.000 --> 00:12:42.000 của sự gắn kết, của tình yêu 00:12:42.000 --> 00:12:44.000 Và tôi nghĩ tôi có vấn đề, 00:12:44.000 --> 00:12:47.000 và tôi cần sự giúp đỡ." 00:12:47.000 --> 00:12:49.000 Và tôi nói, "Nhưng ở đây nói rõ điều này, 00:12:49.000 --> 00:12:51.000 không hề có vấn đề về gia đình, 00:12:51.000 --> 00:12:53.000 không rắc rối về tuổi thơ." 00:12:53.000 --> 00:12:55.000 (Cười lớn) 00:12:55.000 --> 00:12:58.000 "Tôi cần một số giải pháp." 00:12:58.000 --> 00:13:02.000 (Cười lớn) 00:13:02.000 --> 00:13:05.000 (Vỗ tay) 00:13:05.000 --> 00:13:07.000 Cảm ơn. 00:13:09.000 --> 00:13:12.000 Và cô ấy tỏ ra thế này. 00:13:12.000 --> 00:13:14.000 (Cười lớn) 00:13:14.000 --> 00:13:17.000 Và tôi nói, "Tệ quá, phải không?" 00:13:17.000 --> 00:13:20.000 Và cô ấy nói, "Nó không tốt cũng chẳng xấu." 00:13:20.000 --> 00:13:22.000 (Cười lớn) 00:13:22.000 --> 00:13:24.000 "Nó chỉ là chính nó." 00:13:24.000 --> 00:13:27.000 Và tôi nói, "Ồ Chúa ơi, chắc là nó sẽ tệ lắm đây." NOTE Paragraph 00:13:27.000 --> 00:13:30.000 (Cười lớn) NOTE Paragraph 00:13:30.000 --> 00:13:32.000 Và nó đúng thế thật, và cũng không phải thế thật. 00:13:32.000 --> 00:13:35.000 Và mất khoảng một năm. 00:13:35.000 --> 00:13:37.000 Và bạn biết có những người 00:13:37.000 --> 00:13:40.000 khi mà họ nhận ra là sự tổn thương và sự dịu dàng là quan trọng, 00:13:40.000 --> 00:13:43.000 và thế là họ chấp nhận và bước đi cùng nó. 00:13:43.000 --> 00:13:45.000 A: đó không phải tôi, 00:13:45.000 --> 00:13:48.000 và B: tôi thậm chí không giao du với những người như thế. 00:13:48.000 --> 00:13:51.000 (Cười lớn) 00:13:51.000 --> 00:13:54.000 Đối với tôi, đó là một năm dài tranh đấu. 00:13:54.000 --> 00:13:56.000 Đó là một cuộc đấu đầy gian khó. 00:13:56.000 --> 00:13:58.000 Sự tổn thương đẩy một cái, tôi đẩy lại 00:13:58.000 --> 00:14:01.000 Tôi đã thua trong cuộc đấu, 00:14:01.000 --> 00:14:03.000 nhưng có lẽ đã lấy lại được cuộc sống của mình. NOTE Paragraph 00:14:03.000 --> 00:14:05.000 Và sau đó tôi trở lại nghiên cứu 00:14:05.000 --> 00:14:07.000 và dành vài năm trời 00:14:07.000 --> 00:14:10.000 thực sự cố gắng để hiểu những người sống bằng cả trái tim là ai 00:14:10.000 --> 00:14:12.000 những lựa chọn họ đã làm 00:14:12.000 --> 00:14:14.000 và ta làm gì với 00:14:14.000 --> 00:14:16.000 sự tổn thương. 00:14:16.000 --> 00:14:18.000 Tại sao chúng ta lại phải vật lộn với nó nhiều như thế? 00:14:18.000 --> 00:14:21.000 Có phải tôi đơn độc trong đối đầu với sự tổn thương? 00:14:21.000 --> 00:14:23.000 Không. 00:14:23.000 --> 00:14:25.000 Và điều mà tôi đã học được. 00:14:26.000 --> 00:14:29.000 Chúng ta làm tê cứng sự tổn thương 00:14:29.000 --> 00:14:31.000 khi chúng ta chờ đợi một cuộc gọi. 00:14:31.000 --> 00:14:33.000 Điều đó thật buồn cười, tôi đã viết ra vài thứ tren Twitter và Facebook 00:14:33.000 --> 00:14:35.000 nói là, "Bạn định nghĩa sự tổn thương như thế nào? 00:14:35.000 --> 00:14:37.000 Điều gì khiến bạn cảm thấy bị thương tổn?" 00:14:37.000 --> 00:14:40.000 Và trong vòng 1 tiếng rưỡi, tôi đã có 150 câu trả lời. 00:14:40.000 --> 00:14:42.000 Bởi vì tôi muốn biết 00:14:42.000 --> 00:14:44.000 điều gì ngoài kia. 00:14:45.000 --> 00:14:47.000 Đã yêu cầu chồng của tôi giúp, 00:14:47.000 --> 00:14:50.000 bởi vì tôi bị ốm, và chúng tôi chỉ mới cưới; 00:14:50.000 --> 00:14:53.000 khơi mào chuyện quan hệ với chồng tôi; 00:14:53.000 --> 00:14:55.000 khơi mào chuyện quan hệ với vợ tôi; 00:14:55.000 --> 00:14:58.000 bị từ chối; mời ai đó đi chơi; 00:14:58.000 --> 00:15:00.000 chờ bác sỹ gọi lại; 00:15:00.000 --> 00:15:03.000 bị sa thải; sa thải người khác -- 00:15:03.000 --> 00:15:05.000 đó là thế giới mà chúng ta đang sống. 00:15:05.000 --> 00:15:08.000 Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy tổn thương. 00:15:08.000 --> 00:15:10.000 Và một trong những cách chúng ta giải quyết nó 00:15:10.000 --> 00:15:12.000 là chúng ta ghìm nén sự tổn thương. NOTE Paragraph 00:15:12.000 --> 00:15:14.000 Và tôi nghĩ có những dấu hiệu -- 00:15:14.000 --> 00:15:16.000 và nó không phải là nguyên nhân suy nhất dấu hiệu này tồn tại, 00:15:16.000 --> 00:15:18.000 nhưng tôi nghĩ đó là lý do chính -- 00:15:18.000 --> 00:15:22.000 chúng ta nợ nần cực độ, 00:15:22.000 --> 00:15:25.000 béo phì, 00:15:25.000 --> 00:15:28.000 nghiện ngập và dùng thuốc 00:15:28.000 --> 00:15:30.000 băng đảng trong lịch sử Mỹ. 00:15:33.000 --> 00:15:36.000 Vấn đề là -- và tôi học được điều này từ nghiên cứu -- 00:15:36.000 --> 00:15:39.000 bạn không thể đóng băng cảm xúc một cách chọn lọc. 00:15:40.000 --> 00:15:43.000 Bạn không thể nói, đây là vấn đề xấu. 00:15:43.000 --> 00:15:45.000 Đây là sự tổn thương, đây là sự đau buồn, đây là sự xấu hổ, 00:15:45.000 --> 00:15:47.000 đây là nỗi sợ, đây là sự thất vọng, 00:15:47.000 --> 00:15:49.000 Tôi không muốn cảm thấy những điều này. 00:15:49.000 --> 00:15:52.000 Tôi muốn một vài ly bia và bánh ngọt nhân chuối. 00:15:52.000 --> 00:15:54.000 (Cười lớn) 00:15:54.000 --> 00:15:56.000 Tôi không muốn cảm thấy những điều này. 00:15:56.000 --> 00:15:58.000 Và tôi biết là sự nhận biết đó thật buồn cười 00:15:58.000 --> 00:16:01.000 Tôi đi vào trong cuộc sống của bạn để kiếm sống. 00:16:01.000 --> 00:16:03.000 Chúa ơi. 00:16:03.000 --> 00:16:05.000 (Cười lớn) 00:16:05.000 --> 00:16:08.000 Bạn không thể đóng băng những cảm giác khó chịu này 00:16:08.000 --> 00:16:10.000 mà không đóng băng những tác động, những cảm xúc của mình. 00:16:10.000 --> 00:16:12.000 bạn không thể đóng băng một cách chọn lọc. 00:16:12.000 --> 00:16:15.000 Vì thế khi chúng ta đóng băng những thứ này, 00:16:15.000 --> 00:16:17.000 chúng ta đóng băng niềm vui, 00:16:17.000 --> 00:16:19.000 chúng ta đóng băng sự biết ơn, 00:16:19.000 --> 00:16:21.000 chúng ta đóng băng niềm hạnh phúc. 00:16:21.000 --> 00:16:24.000 Và sau đó chúng ta thật đáng thương, 00:16:24.000 --> 00:16:26.000 và chúng ta tìm kiếm mục tiêu và ý nghĩa, 00:16:26.000 --> 00:16:28.000 và sau đó chúng ta cảm thấy bị tổn thương, 00:16:28.000 --> 00:16:31.000 và sau đó chúng ta muốn có một vài ly bia và bánh ngọt nhân chuối. 00:16:31.000 --> 00:16:34.000 Và nó trở thành một vòng xoay nguy hiểm. NOTE Paragraph 00:16:36.000 --> 00:16:39.000 Một trong những thứ mà tôi nghĩ chúng ta cần phải suy nghĩ 00:16:39.000 --> 00:16:41.000 đó là tại sao và làm thế nào chúng ta đóng băng cảm giác. 00:16:41.000 --> 00:16:44.000 Và nó không phải chỉ là sự nghiện ngập. 00:16:44.000 --> 00:16:46.000 Một điều khác chúng ta làm 00:16:46.000 --> 00:16:49.000 là chúng ta tạo ra những thứ không chắc chắn thành chắc chắn. 00:16:50.000 --> 00:16:53.000 Tôn giáo đã đi từ niềm tin vào tín ngưỡng và sự huyền bí 00:16:53.000 --> 00:16:55.000 đến tính xác thực. 00:16:55.000 --> 00:16:58.000 Tôi đúng, anh sai. Câm miệng lại. 00:16:58.000 --> 00:17:00.000 Thế đó. 00:17:00.000 --> 00:17:02.000 Đơn giản, rất chắc chắn. 00:17:02.000 --> 00:17:04.000 Chúng ta càng sợ, chúng ta càng dễ bị tổn thương, 00:17:04.000 --> 00:17:06.000 và chúng ta càng lo sợ. 00:17:06.000 --> 00:17:08.000 Đó là thứ giống như chính trị ngày hôm nay. 00:17:08.000 --> 00:17:10.000 Không có bất kỳ thảo luận nào thêm nữa. 00:17:10.000 --> 00:17:12.000 Không hề có đối thoại. 00:17:12.000 --> 00:17:14.000 Chỉ có đỗ lỗi. 00:17:14.000 --> 00:17:17.000 Bạn có biết đổ lỗi cho điều gì đó được diễn tả thế nào trong nghiên cứu không? 00:17:17.000 --> 00:17:20.000 Là cách để giảm bớt đau đớn và phiền muộn. 00:17:21.000 --> 00:17:23.000 Chúng ta hoàn hảo. 00:17:23.000 --> 00:17:26.000 Nếu có bất cứ ai muốn cuộc sống của họ trong như thế này thì đó chính là tôi, 00:17:26.000 --> 00:17:28.000 nhưng nó không giúp ích gì. 00:17:28.000 --> 00:17:30.000 Bởi điều chúng ta làm là lấy mỡ từ mông chúng ta 00:17:30.000 --> 00:17:32.000 và đặt nó vào gò má. 00:17:32.000 --> 00:17:35.000 (Cười lớn) 00:17:35.000 --> 00:17:37.000 Mà xem như, tôi hi vọng trong 100 năm nữa, 00:17:37.000 --> 00:17:39.000 người ta sẽ nhìn lại và thốt lên, "Ồ" NOTE Paragraph 00:17:39.000 --> 00:17:41.000 (Cười lớn) NOTE Paragraph 00:17:41.000 --> 00:17:43.000 Và chúng ta hoàn thiện, một cách nguy hiểm nhất, 00:17:43.000 --> 00:17:45.000 con cái của chúng ta. 00:17:45.000 --> 00:17:47.000 Để tôi nói cho bạn điều mà tôi nghĩ về đám trẻ. 00:17:47.000 --> 00:17:50.000 Chúng bị buộc chặt để sống còn khi chúng sinh ra. 00:17:50.000 --> 00:17:53.000 Và khi bạn ôm những đứa bé mới sinh hoàn hảo trong tay bạn, 00:17:53.000 --> 00:17:55.000 công việc của chúng ta không phải là nói, "Nhìn nó kìa, nó thật hoàn hảo. 00:17:55.000 --> 00:17:57.000 Công việc của tôi là giữ cho nó hoàn hảo -- 00:17:57.000 --> 00:18:00.000 đảm bảo rằng nó có thể vào đội quần vợt vào lớp năm và Yale vào lớp bảy." 00:18:00.000 --> 00:18:02.000 Đó không phải công việc của chúng ta. 00:18:02.000 --> 00:18:04.000 Công việc của chúng ta là nhìn ra và nói, 00:18:04.000 --> 00:18:07.000 "Con biết không? Con không hoàn hảo, và con phải tranh đấu, 00:18:07.000 --> 00:18:09.000 nhưng con đáng được trân trọng với tình yêu và sự gắn kết." 00:18:09.000 --> 00:18:11.000 Đó là công việc của chúng tôi. 00:18:11.000 --> 00:18:13.000 Cho tôi thấy một thế hệ những đứa trẻ được nuôi lớn như thế, 00:18:13.000 --> 00:18:16.000 và chúng ta sẽ kết thúc được những vấn đề mà tôi nghĩ chúng ta đang đối diện ngày hôm nay. 00:18:16.000 --> 00:18:20.000 Chúng ta giả bộ rằng những thứ mà chúng ta làm 00:18:20.000 --> 00:18:23.000 không hề có một ảnh hưởng lên người khác. 00:18:23.000 --> 00:18:25.000 Chúng ta làm những điều đó trong cuộc sống cá nhân 00:18:25.000 --> 00:18:27.000 Chúng ta cho rằng sự liên kết -- 00:18:27.000 --> 00:18:29.000 cho dù nó là sự cứu trợ, một bãi dầu loang, 00:18:29.000 --> 00:18:31.000 thu hồi sản phẩm -- 00:18:31.000 --> 00:18:33.000 chúng ta giả bộ như điều mà chúng ta đang làm 00:18:33.000 --> 00:18:36.000 không hề có một tác động lớn lên người khác. 00:18:36.000 --> 00:18:39.000 Tôi sẽ nói với các công ty đó, 00:18:40.000 --> 00:18:42.000 Chúng tôi chỉ cần bạn tin cậy và xác thực 00:18:42.000 --> 00:18:44.000 và nói, "Chúng tôi xin lỗi. 00:18:44.000 --> 00:18:47.000 Chúng tôi sẽ sửa nó." NOTE Paragraph 00:18:50.000 --> 00:18:52.000 Nhưng có một cách khác, và tôi sẽ để nó cho bạn suy nghĩ. 00:18:52.000 --> 00:18:54.000 Đây là điều mà tôi đã tìm được: 00:18:54.000 --> 00:18:56.000 đó là để cho chính chúng ta được nhìn thấy, 00:18:56.000 --> 00:18:58.000 nhìn thấy trong sâu thẳm, 00:18:58.000 --> 00:19:01.000 nhìn thấy một cách đầy tổn thương; 00:19:01.000 --> 00:19:03.000 để yêu thương với cả trái tim của mình, 00:19:03.000 --> 00:19:05.000 mặc dù không hề có sự đảm bảo -- 00:19:05.000 --> 00:19:07.000 và thực sự là rất khó, 00:19:07.000 --> 00:19:10.000 và tôi có thể nói với bạn rằng, là một người mẹ, điều này thực khó vô cùng -- 00:19:12.000 --> 00:19:15.000 khi phải tập luyện sự biết ơn và niềm vui sướng 00:19:15.000 --> 00:19:17.000 trong những thời khắc của sự kinh hãi, 00:19:17.000 --> 00:19:19.000 khi mà chúng ta đang tự hỏi, "Tôi có thể yêu bạn nhiều đến thế không? 00:19:19.000 --> 00:19:21.000 Tôi có thể tin vào điều đó một cách đầy nhiệt thành? 00:19:21.000 --> 00:19:24.000 Tôi có thể mãnh liệt như thế về điều đó không? 00:19:24.000 --> 00:19:26.000 chỉ để có thể ngừng lại và, thay vì nghĩ về những thảm họa có thể xảy ra, 00:19:26.000 --> 00:19:29.000 chỉ nói là "Tôi thật biết ơn, 00:19:29.000 --> 00:19:32.000 bởi vì khi cảm nhận được sự tổn thương này nghĩa là tôi vẫn đang sống." 00:19:33.000 --> 00:19:36.000 Và điều cuối cùng, điều mà tôi cho là quan trọng bậc nhất, 00:19:36.000 --> 00:19:39.000 đó là tin rằng chúng ta đủ rồi. 00:19:39.000 --> 00:19:41.000 Bởi vì khi chúng ta làm việc từ một nơi 00:19:41.000 --> 00:19:44.000 Tôi tin là khi nói, "Tôi cảm thấy đầy đủ" 00:19:45.000 --> 00:19:48.000 thì chúng ta sẽ ngừng la hét và bắt đầu lắng nghe, 00:19:49.000 --> 00:19:51.000 chúng ta sẽ tử tế và thân ái với những người xung quanh chúng ta, 00:19:51.000 --> 00:19:54.000 và chúng ta cũng tử tế và thân ái với chính mình. NOTE Paragraph 00:19:54.000 --> 00:19:56.000 Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Cảm ơn NOTE Paragraph 00:19:56.000 --> 00:19:59.000 (Vỗ tay)