1 00:00:00,000 --> 00:00:02,000 Tôi sẽ bắt đầu với điều này: 2 00:00:02,000 --> 00:00:04,000 vài năm trước, một nhà tổ chức sự kiện gọi cho tôi 3 00:00:04,000 --> 00:00:06,000 bởi lúc đó tôi đang tính tổ chức một buổi nói chuyện. 4 00:00:06,000 --> 00:00:08,000 Và cô ấy đã gọi, cô ấy nói, 5 00:00:08,000 --> 00:00:10,000 "Tôi thực sự thấy khó để có thể 6 00:00:10,000 --> 00:00:12,000 viết về cô trên một tờ rơi nhỏ." 7 00:00:12,000 --> 00:00:14,000 Và tôi nói, "Vậy thì điều khó khăn đó là gì vậy?" 8 00:00:14,000 --> 00:00:16,000 Và cô ấy trả lời, "À, tôi đã thấy cô nói chuyện, 9 00:00:16,000 --> 00:00:19,000 và tôi tính là sẽ gọi cô là một nhà nghiên cứu, tôi nghĩ, 10 00:00:19,000 --> 00:00:21,000 nhưng tôi lo là nếu tôi gọi cô như là một nhà nghiên cứu thì không ai sẽ đến dự, 11 00:00:21,000 --> 00:00:23,000 bởi vì họ sẽ nghĩ cô thật là tẻ nhạt và không thực tế." 12 00:00:23,000 --> 00:00:25,000 (Cười lớn) 13 00:00:25,000 --> 00:00:27,000 OK. 14 00:00:27,000 --> 00:00:29,000 Và cô ấy nói, "Nhưng điều làm tôi thích ở những buổi nói chuyện của cô 15 00:00:29,000 --> 00:00:31,000 đó là cô là một người kể chuyện." 16 00:00:31,000 --> 00:00:34,000 Vì thế tôi nghĩ tôi chỉ cần gọi cô là người kể chuyện." 17 00:00:34,000 --> 00:00:37,000 Và dĩ nhiên con người học thuật trong tôi phản ứng 18 00:00:37,000 --> 00:00:39,000 như là, "Cô tính gọi tôi là cái gi?" 19 00:00:39,000 --> 00:00:42,000 Và cô ấy nói, "Tôi tính sẽ gọi cô là người kể chuyện." 20 00:00:42,000 --> 00:00:45,000 Và tôi nói, "Sao không gọi là phù thủy đi?" 21 00:00:45,000 --> 00:00:48,000 (Cười lớn) 22 00:00:48,000 --> 00:00:51,000 Tôi tự nhủ "Hãy nghĩ về điều này trong giây lát." 23 00:00:51,000 --> 00:00:54,000 tôi cố lấy hết dũng khí. 24 00:00:54,000 --> 00:00:57,000 Và tôi nghĩ, tôi là người kể chuyện. 25 00:00:57,000 --> 00:00:59,000 Tôi là một nhà nghiên cứu về bản chất của sự việc. 26 00:00:59,000 --> 00:01:01,000 Tôi nhặt nhạnh những câu chuyên; đó là những gì tôi làm. 27 00:01:01,000 --> 00:01:04,000 Và có lẽ những câu chuyện chỉ là những dữ liệu có tâm hồn. 28 00:01:04,000 --> 00:01:06,000 Và có lẽ tôi chỉ là một người kể chuyện. 29 00:01:06,000 --> 00:01:08,000 Và thế là tôi nói, "Cô biết không? 30 00:01:08,000 --> 00:01:11,000 Tại sao cô không gọi tôi là nhà nghiên cứu-người kể chuyện." 31 00:01:11,000 --> 00:01:14,000 Và cô cười, "Haha. Không có cách gọi đó." 32 00:01:14,000 --> 00:01:16,000 (Cười lớn) 33 00:01:16,000 --> 00:01:18,000 Vì thế tôi là nhà nghiên cứu-người kể chuyện, 34 00:01:18,000 --> 00:01:20,000 và điều tôi tính nói với các bạn ngày hôm nay -- 35 00:01:20,000 --> 00:01:22,000 chúng ta sẽ nói về việc mở rộng sự cảm nhận -- 36 00:01:22,000 --> 00:01:24,000 và vì thế tôi muốn chia sẻ với các bạn và kể một số câu chuyện 37 00:01:24,000 --> 00:01:27,000 về một mảng trong nghiên cứu của tôi 38 00:01:27,000 --> 00:01:30,000 về cơ bản, đã mở rộng cảm nhận của chính tôi 39 00:01:30,000 --> 00:01:33,000 và quả thực đã thay đổi cách tôi sống và yêu thương 40 00:01:33,000 --> 00:01:35,000 và làm việc cũng như làm mẹ. 41 00:01:35,000 --> 00:01:37,000 Và sau đây là nơi mà câu chuyện của tôi bắt đầu. 42 00:01:37,000 --> 00:01:40,000 Khi tôi là một nhà nghiên cứu trẻ, một nghiên cứu sinh 43 00:01:40,000 --> 00:01:42,000 vào năm đầu tiên, tôi có một giáo sư hướng dẫn nghiên cứu 44 00:01:42,000 --> 00:01:44,000 người đã nói vói chúng tôi rằng, 45 00:01:44,000 --> 00:01:46,000 Và đây là điều quan trọng, 46 00:01:46,000 --> 00:01:49,000 nếu bạn không thể đo lường một thứ gì đó, nghĩa là thứ đó không tồn tại." 47 00:01:49,000 --> 00:01:52,000 Và tôi đã nghĩ ông ấy chỉ nói bông đùa với tôi. 48 00:01:52,000 --> 00:01:55,000 Tôi hỏi lại, "Thật hả?" và ông ấy trả lời "Hoàn toàn đúng." 49 00:01:55,000 --> 00:01:57,000 Bạn cũng nên biết là 50 00:01:57,000 --> 00:01:59,000 tôi đã tốt nghiệp đại học với chuyên ngành xã hội học, có bằng thạc sỹ xã hội học 51 00:01:59,000 --> 00:02:01,000 và tôi đang chuẩn bị để lấy bằng tiến sỹ về xã hội học, 52 00:02:01,000 --> 00:02:03,000 vì thế toàn bộ con đường học vấn của tôi 53 00:02:03,000 --> 00:02:05,000 được bao quanh bởi những người 54 00:02:05,000 --> 00:02:07,000 khá tin tưởng rằng 55 00:02:07,000 --> 00:02:10,000 cuộc sống thật lộn xộn, hãy chấp nhận nó. 56 00:02:10,000 --> 00:02:12,000 Và tôi thì cho là cuộc sống thì lộn xộn thật 57 00:02:12,000 --> 00:02:15,000 gột rửa nó, sắp xếp nó lại 58 00:02:15,000 --> 00:02:17,000 và đặt nó vào trong một cái hộp đựng cơm 59 00:02:17,000 --> 00:02:19,000 (Cười lớn) 60 00:02:19,000 --> 00:02:22,000 để thấy là tôi đã tìm ra con đường của mình, 61 00:02:22,000 --> 00:02:25,000 để tìm được ngành nghề dành cho tôi -- 62 00:02:25,000 --> 00:02:28,000 một trong những quan điểm lớn trong xã hội học 63 00:02:28,000 --> 00:02:31,000 là len lỏi vào trong những vấn đề nan giải của công việc đó. 64 00:02:31,000 --> 00:02:34,000 Và tôi giống như là, giữ chặt những thứ khó khăn đó trong đầu 65 00:02:34,000 --> 00:02:36,000 và xem xét nó và được toàn điểm A 66 00:02:36,000 --> 00:02:39,000 Đó chính là công thức của tôi. 67 00:02:39,000 --> 00:02:41,000 Và thế là tôi đã rất thích thú về điều đó. 68 00:02:41,000 --> 00:02:44,000 Và tôi nghĩ, bạn biết không, đây là nghề nghiệp của tôi, 69 00:02:44,000 --> 00:02:47,000 bởi vì tôi thích những vấn đề hóc búa. 70 00:02:47,000 --> 00:02:49,000 Nhưng tôi muốn khiến chúng không còn là vấn đề nan giải nữa. 71 00:02:49,000 --> 00:02:51,000 Tôi muốn hiểu chúng. 72 00:02:51,000 --> 00:02:53,000 Tôi muốn đi sâu vào những điều này 73 00:02:53,000 --> 00:02:55,000 Tôi biết điều này là quan trọng 74 00:02:55,000 --> 00:02:57,000 và cố phơi bày nó ra cho mọi người được thấy. 75 00:02:57,000 --> 00:03:00,000 Và chỗ mà tôi bắt đầu đó là với sự kết nối. 76 00:03:00,000 --> 00:03:03,000 Bởi vì, khi mà bạn là nhà xã hội học trong 10 năm trời, 77 00:03:03,000 --> 00:03:05,000 điều mà bạn nhận ra 78 00:03:05,000 --> 00:03:08,000 đó là sự kết nối là lý do tại sao chúng ta ở đây. 79 00:03:08,000 --> 00:03:11,000 Nó là điều mang lại mục tiêu và ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta. 80 00:03:11,000 --> 00:03:13,000 Đó là tất cả những gì về nó. 81 00:03:13,000 --> 00:03:15,000 Không phân biệt bạn khi nói chuyện với những người 82 00:03:15,000 --> 00:03:18,000 làm việc về công bằng xã hội, sức khỏe tâm thần, hay lạm dụng, bỏ rơi, 83 00:03:18,000 --> 00:03:20,000 chúng ta luôn nhận thấy rằng sự kết nối, 84 00:03:20,000 --> 00:03:23,000 cái khả năng cảm nhận được kết nối -- 85 00:03:23,000 --> 00:03:26,000 về mặt thần kinh thì đúng là chúng ta được nối với nhau -- 86 00:03:26,000 --> 00:03:28,000 đó chính là lý do tại sao chúng ta ở đây. 87 00:03:28,000 --> 00:03:31,000 Vì thế tôi nghĩ, tôi sẽ bắt đầu với sự kết nối. 88 00:03:31,000 --> 00:03:34,000 Chắc hẳn bạn biết rõ tính huống 89 00:03:34,000 --> 00:03:36,000 khi mà bạn nhận được đánh giá từ bà chủ của mình, 90 00:03:36,000 --> 00:03:39,000 và bà ấy chỉ cho bạn 37 thứ bạn làm thực sự tốt, 91 00:03:39,000 --> 00:03:41,000 và một thứ -- một cơ hội để làm tốt hơn? 92 00:03:41,000 --> 00:03:43,000 (Cười lớn) 93 00:03:43,000 --> 00:03:46,000 Và tất cả mọi thứ bạn có thể nghĩ tới là cơ hội để cải thiện, phải không? 94 00:03:47,000 --> 00:03:50,000 Rõ ràng đó cũng là cách mà công việc của tôi đã vận hành, 95 00:03:50,000 --> 00:03:53,000 bởi vì, khi bạn hỏi mọi người về tình yêu, 96 00:03:53,000 --> 00:03:55,000 họ nói cho bạn về sự đổ vỡ. 97 00:03:55,000 --> 00:03:57,000 Khi bạn hỏi mọi người về sự gắn kết, 98 00:03:57,000 --> 00:04:00,000 họ nói cho bạn những kinh nghiệm khủng khiếp nhất 99 00:04:00,000 --> 00:04:02,000 của việc bị loại bỏ ra ngoài. 100 00:04:02,000 --> 00:04:04,000 Và khi bạn hỏi mọi người về sự kết nối, 101 00:04:04,000 --> 00:04:07,000 những câu chuyện mà họ kể cho tôi là về sự chia ly. 102 00:04:07,000 --> 00:04:10,000 Và rất nhanh -- chỉ khoảng 6 tuần nghiên cứu -- 103 00:04:10,000 --> 00:04:13,000 tôi đã tìm một thứ không tên 104 00:04:13,000 --> 00:04:16,000 mà hoàn toàn làm sáng tỏ sự kết nối 105 00:04:16,000 --> 00:04:19,000 theo cái cách mà tôi không hiểu được và chưa từng thấy. 106 00:04:19,000 --> 00:04:21,000 Tôi đã rút khỏi nghiên cứu 107 00:04:21,000 --> 00:04:24,000 và suy nghĩ, tôi cần phải hiểu được nó là gì. 108 00:04:24,000 --> 00:04:27,000 Và nó hóa ra là sự xấu hổ. 109 00:04:27,000 --> 00:04:29,000 Và xấu hổ thì thật dễ hiểu 110 00:04:29,000 --> 00:04:31,000 như là nỗi sợ bị chia cắt. 111 00:04:31,000 --> 00:04:33,000 Có những điều gì về tôi 112 00:04:33,000 --> 00:04:36,000 nếu những người khác biết hoặc thấy nó, 113 00:04:36,000 --> 00:04:39,000 thì tôi sẽ không còn đáng để kết bạn. 114 00:04:39,000 --> 00:04:41,000 Những điều tôi có thể nói với bạn về nó: 115 00:04:41,000 --> 00:04:43,000 nó mang tính đại chúng; ai cũng gặp phải cả. 116 00:04:43,000 --> 00:04:45,000 Chỉ những người không trải qua sự xấu hổ 117 00:04:45,000 --> 00:04:47,000 không có khả năng chia sẻ và gắn kết. 118 00:04:47,000 --> 00:04:49,000 Không ai muốn nói về điều đó, 119 00:04:49,000 --> 00:04:52,000 và bạn càng ít nói về nó, bạn càng có nó nhiều hơn. 120 00:04:54,000 --> 00:04:56,000 Điều đằng sau sự xấu hổ này, 121 00:04:56,000 --> 00:04:58,000 đó là "Tôi không đủ tốt," -- 122 00:04:58,000 --> 00:05:00,000 chúng ta đều biết cảm giác này: 123 00:05:00,000 --> 00:05:02,000 "Tôi không đủ trắng. Tôi không đủ mảnh mai, 124 00:05:02,000 --> 00:05:04,000 đủ giàu có, đủ đẹp, đủ thông minh, 125 00:05:04,000 --> 00:05:06,000 đủ thăng tiến." 126 00:05:06,000 --> 00:05:08,000 Điều ẩn sâu dưới chún 127 00:05:08,000 --> 00:05:11,000 là cảm giác khủng khiếp vì có thể bị tổn thương, 128 00:05:11,000 --> 00:05:13,000 ý tưởng mà, 129 00:05:13,000 --> 00:05:15,000 để sự kết nối hình thành, 130 00:05:15,000 --> 00:05:18,000 chúng ta phải cho phép chính mình được nhìn rõ, 131 00:05:18,000 --> 00:05:20,000 thực sự được nhìn rõ. 132 00:05:20,000 --> 00:05:23,000 Và bạn biết tôi cảm thấy thế nào về sự tổn thương không. Tôi ghét sự tổn thương. 133 00:05:23,000 --> 00:05:25,000 Và rồi tôi nghĩ, đây là cơ hội của mình 134 00:05:25,000 --> 00:05:28,000 để đánh bại nó với cây thước đo của mình. 135 00:05:28,000 --> 00:05:31,000 Tôi đi vào, tôi cố hình dung những thứ đó, 136 00:05:31,000 --> 00:05:34,000 Tôi tính dùng một năm để giải mã sự xấu hổ, 137 00:05:34,000 --> 00:05:36,000 Tôi muốn hiểu cảm giác có thể bị tổn thương hoạt động như thế nào, 138 00:05:36,000 --> 00:05:39,000 và tôi muốn khôn hơn nó. 139 00:05:39,000 --> 00:05:42,000 Vì tôi đã sẵn sàng, và tôi đã rất hứng khởi. 140 00:05:44,000 --> 00:05:46,000 Chắc các bạn đoán ra rồi, việc đó sẽ không thành công. 141 00:05:46,000 --> 00:05:49,000 (Cười lớn) 142 00:05:49,000 --> 00:05:51,000 Bạn biết không. 143 00:05:51,000 --> 00:05:53,000 Vì thế tôi có thể kể cho bạn thật nhiều về sự xấu hổ, 144 00:05:53,000 --> 00:05:55,000 nhưng tôi đã phải mượn lấy thời gian của người khác. 145 00:05:55,000 --> 00:05:58,000 Nhưng tôi có thể nói với bạn thực chất của nó -- 146 00:05:58,000 --> 00:06:01,000 và điều này có thể là một trong những điều quan trọng nhất mà tôi đã học được 147 00:06:01,000 --> 00:06:04,000 trong một thập kỷ nghiên cứu. 148 00:06:04,000 --> 00:06:06,000 Một năm trời 149 00:06:06,000 --> 00:06:08,000 hóa ra lại tới 6 năm, 150 00:06:08,000 --> 00:06:10,000 hàng ngàn câu chuyện, 151 00:06:10,000 --> 00:06:13,000 hàng trăm những buổi phỏng vấn dài, những nhóm chuyên đề. 152 00:06:13,000 --> 00:06:15,000 Có thời điểm người ta gửi cho tôi những trang nhật ký 153 00:06:15,000 --> 00:06:18,000 và gửi tôi những câu chuyện của họ -- 154 00:06:18,000 --> 00:06:21,000 hàng ngàn mẩu thông tin trong 6 năm trời. 155 00:06:21,000 --> 00:06:23,000 Và tôi gần như nắm giữ được nó. 156 00:06:23,000 --> 00:06:25,000 Tôi gần như hiểu được, sự xấu hổ là gì, 157 00:06:25,000 --> 00:06:27,000 nó vận hành như thế nào. 158 00:06:27,000 --> 00:06:29,000 Tôi đã viết một quyển sách, 159 00:06:29,000 --> 00:06:31,000 Tôi đã công bố một lý thuyết, 160 00:06:31,000 --> 00:06:34,000 nhưng một thứ gì đó vẫn không ổn -- 161 00:06:34,000 --> 00:06:36,000 và đó là điều này, 162 00:06:36,000 --> 00:06:38,000 nếu tôi đơn thuần mang những người tôi đã phỏng vấn 163 00:06:38,000 --> 00:06:41,000 và chia họ ra thành nhóm 164 00:06:41,000 --> 00:06:44,000 những người có ý thức rằng họ đáng được trân trọng -- 165 00:06:44,000 --> 00:06:46,000 và điều đó dẫn tới, 166 00:06:46,000 --> 00:06:48,000 ý thức về sự trân trọng -- 167 00:06:48,000 --> 00:06:51,000 họ có một ý thức mạnh mẽ về tình yêu và sự gắn kết -- 168 00:06:51,000 --> 00:06:53,000 và nhóm kia là những người đang khổ sở để có được nó, 169 00:06:53,000 --> 00:06:55,000 những người luôn tự hỏi liệu họ có đủ tốt. 170 00:06:55,000 --> 00:06:57,000 Chỉ có một thứ 171 00:06:57,000 --> 00:06:59,000 tách biệt những người có 172 00:06:59,000 --> 00:07:01,000 một ý thức mạnh mẽ về tình yêu và sự gắn kết 173 00:07:01,000 --> 00:07:03,000 với những người vẫn đang cố gắng đạt được nó, 174 00:07:03,000 --> 00:07:05,000 Đó là, những người có 175 00:07:05,000 --> 00:07:07,000 một ý thức mạnh mẽ về tình yêu và sự gắn kết 176 00:07:07,000 --> 00:07:10,000 tin rằng họ xứng đáng để yêu thương và gắn kết. 177 00:07:10,000 --> 00:07:12,000 Chính nó đó. 178 00:07:12,000 --> 00:07:14,000 Họ tin rằng họ xứng đáng. 179 00:07:15,000 --> 00:07:18,000 Với tôi, phần khó nhất 180 00:07:18,000 --> 00:07:21,000 của điều khiến chúng ta rời xa sự kết nối 181 00:07:21,000 --> 00:07:24,000 là chúng ta sợ rằng chúng ta không xứng đáng để gắn kết, 182 00:07:24,000 --> 00:07:26,000 đó là điều, về mặt cá nhân và nghề nghiệp, 183 00:07:26,000 --> 00:07:29,000 Tôi đã muốn hiểu nhiều hơn nữa. 184 00:07:29,000 --> 00:07:32,000 Và những gì tôi làm đó là 185 00:07:32,000 --> 00:07:34,000 tôi lấy hết các cuộc phỏng vấn 186 00:07:34,000 --> 00:07:37,000 mà ở đó tôi thấy sự xứng đáng, ở đó tôi thấy người ta sông theo cách như thế 187 00:07:37,000 --> 00:07:40,000 và chỉ nhìn vào những trường hợp này. 188 00:07:40,000 --> 00:07:42,000 Những gì mà những người này có chung? 189 00:07:42,000 --> 00:07:44,000 Tôi có hơi nghiện những đồ dùng văn phòng, 190 00:07:44,000 --> 00:07:47,000 nhưng đó là một chủ đề khác. 191 00:07:47,000 --> 00:07:50,000 tôi có một tập đựng hồ sơ, và tôi có một Sharpie, 192 00:07:50,000 --> 00:07:52,000 và tôi nghĩ, tôi nên gọi nghiên cứu này là gì? 193 00:07:52,000 --> 00:07:54,000 Và những từ đầu tiên nảy ra trong suy nghĩ của tôi 194 00:07:54,000 --> 00:07:56,000 là bằng cả trái tim. 195 00:07:56,000 --> 00:07:59,000 Đây là những người sống bằng cả trái tim từ chính cảm nhận sâu thẳm của cảm giác đáng được trân trọng. 196 00:07:59,000 --> 00:08:02,000 Vì thế tôi viết lên trên tập đựng hồ sơ, 197 00:08:02,000 --> 00:08:04,000 và tôi bắt đầu xem xét dữ liệu. 198 00:08:04,000 --> 00:08:06,000 Thật ra, tôi đã thực hiện nó trước 199 00:08:06,000 --> 00:08:08,000 trong bốn ngày liền 200 00:08:08,000 --> 00:08:11,000 phân tích dữ liệu thật kỹ lưỡng, 201 00:08:11,000 --> 00:08:14,000 khi tôi xem lại, lấy ra những bài phỏng vấn, những câu chuyện, những sự cố. 202 00:08:14,000 --> 00:08:17,000 Bức họa chính là gì? Những khuôn mẫu nằm ở đâu? 203 00:08:17,000 --> 00:08:20,000 Chồng tôi đã đi khỏi thành phố với lũ trẻ 204 00:08:20,000 --> 00:08:23,000 bởi vì tôi luôn luôn chú tâm vào cái thứ khùng điên Jackson Pollock này, 205 00:08:23,000 --> 00:08:25,000 nơi mà tôi chỉ luôn viết 206 00:08:25,000 --> 00:08:28,000 và trong trạng thái nghiên cứu của tôi. 207 00:08:28,000 --> 00:08:30,000 Và đây là cái mà tôi tìm được. 208 00:08:32,000 --> 00:08:34,000 Cái mà họ có chung 209 00:08:34,000 --> 00:08:36,000 đó là lòng can đảm. 210 00:08:36,000 --> 00:08:39,000 Và tôi muốn phân biệt dũng khí và sự can đảm cho bạn trong giây lát. 211 00:08:39,000 --> 00:08:41,000 Can đảm, định nghĩa ban đầu của can đảm 212 00:08:41,000 --> 00:08:43,000 khi nó xuất hiện lần đầu trong tiếng Anh -- 213 00:08:43,000 --> 00:08:46,000 nó xuất phát từ tiếng Latin cor, có nghĩa là trái tim -- 214 00:08:46,000 --> 00:08:48,000 và định nghĩa ban đầu 215 00:08:48,000 --> 00:08:51,000 là kể câu chuyện về bạn là ai với cả trái tim của mình. 216 00:08:51,000 --> 00:08:53,000 Vậy những người này 217 00:08:53,000 --> 00:08:55,000 rất đơn giản, có dũng khí 218 00:08:55,000 --> 00:08:57,000 để là người không hoàn hảo. 219 00:08:58,000 --> 00:09:00,000 Họ có lòng thương cảm 220 00:09:00,000 --> 00:09:03,000 để trở nên tử tế với chính họ trước và sau đó là với người khác, 221 00:09:03,000 --> 00:09:06,000 bởi vì, hóa ra là, chúng ta không thể thương cảm người khác 222 00:09:06,000 --> 00:09:09,000 nếu chúng ta không đối xử với chính mình một cách tử tế. 223 00:09:09,000 --> 00:09:11,000 Và điều cuối cùng đó là họ có sự liên kết, 224 00:09:11,000 --> 00:09:13,000 và -- đây là phần khó -- 225 00:09:13,000 --> 00:09:16,000 kết quả của sự chân thành là, 226 00:09:16,000 --> 00:09:19,000 họ có thể từ bỏ khuôn mẫu mà họ nghĩ mình phải đạt tới, 227 00:09:19,000 --> 00:09:21,000 để trở thành chính bản thân mình, 228 00:09:21,000 --> 00:09:24,000 bạn phải hoàn toàn làm điều này 229 00:09:24,000 --> 00:09:26,000 để kết nối. 230 00:09:28,000 --> 00:09:30,000 Những điều khác họ có chung 231 00:09:30,000 --> 00:09:32,000 là điều này. 232 00:09:35,000 --> 00:09:38,000 Họ hoàn toàn chấp nhận sự tổn thương. 233 00:09:40,000 --> 00:09:43,000 Họ tin là 234 00:09:43,000 --> 00:09:46,000 những điều khiến họ có thể bị tổn thương 235 00:09:46,000 --> 00:09:48,000 khiến họ trở nên đẹp hơn. 236 00:09:50,000 --> 00:09:52,000 Họ không nói về sự tổn thương 237 00:09:52,000 --> 00:09:54,000 là cảm giác thoải mái, 238 00:09:54,000 --> 00:09:57,000 hoặc là họ cũng không nói về việc bị chà đạp -- 239 00:09:57,000 --> 00:09:59,000 như là tôi đã nghe được trước đây trong cuộc phỏng vấn về sự xấu hổ. 240 00:09:59,000 --> 00:10:02,000 Họ chỉ nói về nó như là điều cần thiết. 241 00:10:03,000 --> 00:10:05,000 Họ nói về sự sẵn lòng 242 00:10:05,000 --> 00:10:08,000 để nói "Tôi yêu bạn" trước, 243 00:10:08,000 --> 00:10:11,000 sự sẵn lòng 244 00:10:11,000 --> 00:10:13,000 để làm điều gì đó 245 00:10:13,000 --> 00:10:16,000 mà không hề có gì đảm bảo, 246 00:10:16,000 --> 00:10:18,000 sự sẵn lòng 247 00:10:18,000 --> 00:10:20,000 để chờ đợi bác sỹ gọi 248 00:10:20,000 --> 00:10:22,000 sau khi xét nghiệm tuyến vú. 249 00:10:23,000 --> 00:10:26,000 Họ sẵn lòng để đầu tư vào một mối quan hệ 250 00:10:26,000 --> 00:10:29,000 có thể hoặc không thể đi đến đâu. 251 00:10:29,000 --> 00:10:32,000 Họ nghĩ đó là điều cơ bản. 252 00:10:32,000 --> 00:10:35,000 Cá nhân tôi nghĩ đó là sự biểu lộ. 253 00:10:35,000 --> 00:10:38,000 Tôi không thể tin là tôi đã cam kết trung thành 254 00:10:38,000 --> 00:10:40,000 để nghiên cứu -- 255 00:10:40,000 --> 00:10:42,000 định nghĩa của việc nghiên cứu 256 00:10:42,000 --> 00:10:45,000 là để điều khiển và dự đoán, để tìm hiểu những hiện tượng, 257 00:10:45,000 --> 00:10:47,000 cho một lý do cụ thể 258 00:10:47,000 --> 00:10:49,000 để điều khiển và dự đoán. 259 00:10:49,000 --> 00:10:51,000 Và giờ nhiêm vụ của tôi 260 00:10:51,000 --> 00:10:53,000 là điều khiển và dự đoán 261 00:10:53,000 --> 00:10:56,000 đã mở ra câu trả lời là cách để sống đó là với sự tổn thương 262 00:10:56,000 --> 00:10:59,000 và ngừng việc điều chỉnh và dự đoán. 263 00:10:59,000 --> 00:11:02,000 Điều này dẫn đến một chút suy sụp -- 264 00:11:02,000 --> 00:11:06,000 (Cười lớn) 265 00:11:06,000 --> 00:11:09,000 -- mà thực sự có thể xem như thế này. 266 00:11:09,000 --> 00:11:11,000 (Cười lớn) 267 00:11:11,000 --> 00:11:13,000 Và quả thật thế. 268 00:11:13,000 --> 00:11:16,000 Tôi gọi nó là suy sụp, nhà vật lý trị liệu của tôi gọi đó là sự thức tỉnh về mặt nhận thức. 269 00:11:17,000 --> 00:11:19,000 Thức tỉnh về mặt nhận thức nghe hay hơn là suy sụp, 270 00:11:19,000 --> 00:11:21,000 nhưng tôi đảm bảo với bạn đó là suy sụp. 271 00:11:21,000 --> 00:11:23,000 Và tôi đã phải đặt dữ liệu của tôi qua một bên và đi tìm một nhà vật lý trị liệu. 272 00:11:23,000 --> 00:11:26,000 Để tôi nói với bạn điều này: bạn biết mình là ai 273 00:11:26,000 --> 00:11:29,000 khi bạn gọi cho bạn của mình và nói. "Tôi nghĩ là tôi cần gặp ai đó. 274 00:11:29,000 --> 00:11:32,000 Bạn có giới thiệu ai đấy được không?" 275 00:11:32,000 --> 00:11:34,000 Bởi vì năm người bạn của tôi đã phản ứng thế này, 276 00:11:34,000 --> 00:11:36,000 "Oh. Tôi không muốn là nhà trị liệu cho bạn." 277 00:11:36,000 --> 00:11:39,000 (Cười lớn) 278 00:11:39,000 --> 00:11:41,000 Tôi đã như, "Như thế nghĩa là sao chứ?" 279 00:11:41,000 --> 00:11:44,000 Và họ nói như, "Tôi chỉ nói, bạn biết đấy. 280 00:11:44,000 --> 00:11:46,000 Đừng mang thước đo của bạn thôi." 281 00:11:46,000 --> 00:11:49,000 Tôi trả lời, "OK." 282 00:11:51,000 --> 00:11:53,000 Và thế là tôi tìm thấy một nhà trị liệu. 283 00:11:53,000 --> 00:11:56,000 Buổi gặp đầu tiên của tôi với cô ấy, Diana -- 284 00:11:56,000 --> 00:11:58,000 Tôi đã mang tới danh sách của mình 285 00:11:58,000 --> 00:12:01,000 về cách mà những người sống bằng cả trái tim sống, và tôi ngồi xuống. 286 00:12:01,000 --> 00:12:03,000 Và cô ấy hỏi, "Bạn thế nào?" 287 00:12:03,000 --> 00:12:06,000 Và tôi nói, "Tôi tốt lắm. Tôi ổn cả." 288 00:12:06,000 --> 00:12:08,000 Cô ấy hỏi, "Điều gì xảy ra thế?" 289 00:12:08,000 --> 00:12:11,000 Và đây là một nhà trị liệu đến gặp những nhà trị liệu khác, 290 00:12:11,000 --> 00:12:13,000 bởi vì chúng tôi phải đi qua những thứ này, 291 00:12:13,000 --> 00:12:16,000 bởi vì các thang đo B.S. đều tốt cả. 292 00:12:16,000 --> 00:12:18,000 (Cười lớn) 293 00:12:18,000 --> 00:12:20,000 Và thế là tôi nói, 294 00:12:20,000 --> 00:12:22,000 "Đây là vấn đề, Tôi đang gặp rắc rối." 295 00:12:22,000 --> 00:12:24,000 Và cô ấy hỏi, "Rắc rối gì vậy?" 296 00:12:24,000 --> 00:12:27,000 Và tôi nói, "Ờ, tôi có vấn đề về cảm giác có thể bị tổn thương. 297 00:12:27,000 --> 00:12:30,000 Và tôi biết rằng sự tổn thương là nguồn gốc chính 298 00:12:30,000 --> 00:12:32,000 của sự xấu hổ và nỗi sợ hãi 299 00:12:32,000 --> 00:12:34,000 và chúng ta đều phải đánh vật cho giá trị của mình, 300 00:12:34,000 --> 00:12:37,000 nhưng nó cho thấy nó cũng chính là nơi sản sinh 301 00:12:37,000 --> 00:12:40,000 của niềm vui, của sự sáng tạo, 302 00:12:40,000 --> 00:12:42,000 của sự gắn kết, của tình yêu 303 00:12:42,000 --> 00:12:44,000 Và tôi nghĩ tôi có vấn đề, 304 00:12:44,000 --> 00:12:47,000 và tôi cần sự giúp đỡ." 305 00:12:47,000 --> 00:12:49,000 Và tôi nói, "Nhưng ở đây nói rõ điều này, 306 00:12:49,000 --> 00:12:51,000 không hề có vấn đề về gia đình, 307 00:12:51,000 --> 00:12:53,000 không rắc rối về tuổi thơ." 308 00:12:53,000 --> 00:12:55,000 (Cười lớn) 309 00:12:55,000 --> 00:12:58,000 "Tôi cần một số giải pháp." 310 00:12:58,000 --> 00:13:02,000 (Cười lớn) 311 00:13:02,000 --> 00:13:05,000 (Vỗ tay) 312 00:13:05,000 --> 00:13:07,000 Cảm ơn. 313 00:13:09,000 --> 00:13:12,000 Và cô ấy tỏ ra thế này. 314 00:13:12,000 --> 00:13:14,000 (Cười lớn) 315 00:13:14,000 --> 00:13:17,000 Và tôi nói, "Tệ quá, phải không?" 316 00:13:17,000 --> 00:13:20,000 Và cô ấy nói, "Nó không tốt cũng chẳng xấu." 317 00:13:20,000 --> 00:13:22,000 (Cười lớn) 318 00:13:22,000 --> 00:13:24,000 "Nó chỉ là chính nó." 319 00:13:24,000 --> 00:13:27,000 Và tôi nói, "Ồ Chúa ơi, chắc là nó sẽ tệ lắm đây." 320 00:13:27,000 --> 00:13:30,000 (Cười lớn) 321 00:13:30,000 --> 00:13:32,000 Và nó đúng thế thật, và cũng không phải thế thật. 322 00:13:32,000 --> 00:13:35,000 Và mất khoảng một năm. 323 00:13:35,000 --> 00:13:37,000 Và bạn biết có những người 324 00:13:37,000 --> 00:13:40,000 khi mà họ nhận ra là sự tổn thương và sự dịu dàng là quan trọng, 325 00:13:40,000 --> 00:13:43,000 và thế là họ chấp nhận và bước đi cùng nó. 326 00:13:43,000 --> 00:13:45,000 A: đó không phải tôi, 327 00:13:45,000 --> 00:13:48,000 và B: tôi thậm chí không giao du với những người như thế. 328 00:13:48,000 --> 00:13:51,000 (Cười lớn) 329 00:13:51,000 --> 00:13:54,000 Đối với tôi, đó là một năm dài tranh đấu. 330 00:13:54,000 --> 00:13:56,000 Đó là một cuộc đấu đầy gian khó. 331 00:13:56,000 --> 00:13:58,000 Sự tổn thương đẩy một cái, tôi đẩy lại 332 00:13:58,000 --> 00:14:01,000 Tôi đã thua trong cuộc đấu, 333 00:14:01,000 --> 00:14:03,000 nhưng có lẽ đã lấy lại được cuộc sống của mình. 334 00:14:03,000 --> 00:14:05,000 Và sau đó tôi trở lại nghiên cứu 335 00:14:05,000 --> 00:14:07,000 và dành vài năm trời 336 00:14:07,000 --> 00:14:10,000 thực sự cố gắng để hiểu những người sống bằng cả trái tim là ai 337 00:14:10,000 --> 00:14:12,000 những lựa chọn họ đã làm 338 00:14:12,000 --> 00:14:14,000 và ta làm gì với 339 00:14:14,000 --> 00:14:16,000 sự tổn thương. 340 00:14:16,000 --> 00:14:18,000 Tại sao chúng ta lại phải vật lộn với nó nhiều như thế? 341 00:14:18,000 --> 00:14:21,000 Có phải tôi đơn độc trong đối đầu với sự tổn thương? 342 00:14:21,000 --> 00:14:23,000 Không. 343 00:14:23,000 --> 00:14:25,000 Và điều mà tôi đã học được. 344 00:14:26,000 --> 00:14:29,000 Chúng ta làm tê cứng sự tổn thương 345 00:14:29,000 --> 00:14:31,000 khi chúng ta chờ đợi một cuộc gọi. 346 00:14:31,000 --> 00:14:33,000 Điều đó thật buồn cười, tôi đã viết ra vài thứ tren Twitter và Facebook 347 00:14:33,000 --> 00:14:35,000 nói là, "Bạn định nghĩa sự tổn thương như thế nào? 348 00:14:35,000 --> 00:14:37,000 Điều gì khiến bạn cảm thấy bị thương tổn?" 349 00:14:37,000 --> 00:14:40,000 Và trong vòng 1 tiếng rưỡi, tôi đã có 150 câu trả lời. 350 00:14:40,000 --> 00:14:42,000 Bởi vì tôi muốn biết 351 00:14:42,000 --> 00:14:44,000 điều gì ngoài kia. 352 00:14:45,000 --> 00:14:47,000 Đã yêu cầu chồng của tôi giúp, 353 00:14:47,000 --> 00:14:50,000 bởi vì tôi bị ốm, và chúng tôi chỉ mới cưới; 354 00:14:50,000 --> 00:14:53,000 khơi mào chuyện quan hệ với chồng tôi; 355 00:14:53,000 --> 00:14:55,000 khơi mào chuyện quan hệ với vợ tôi; 356 00:14:55,000 --> 00:14:58,000 bị từ chối; mời ai đó đi chơi; 357 00:14:58,000 --> 00:15:00,000 chờ bác sỹ gọi lại; 358 00:15:00,000 --> 00:15:03,000 bị sa thải; sa thải người khác -- 359 00:15:03,000 --> 00:15:05,000 đó là thế giới mà chúng ta đang sống. 360 00:15:05,000 --> 00:15:08,000 Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy tổn thương. 361 00:15:08,000 --> 00:15:10,000 Và một trong những cách chúng ta giải quyết nó 362 00:15:10,000 --> 00:15:12,000 là chúng ta ghìm nén sự tổn thương. 363 00:15:12,000 --> 00:15:14,000 Và tôi nghĩ có những dấu hiệu -- 364 00:15:14,000 --> 00:15:16,000 và nó không phải là nguyên nhân suy nhất dấu hiệu này tồn tại, 365 00:15:16,000 --> 00:15:18,000 nhưng tôi nghĩ đó là lý do chính -- 366 00:15:18,000 --> 00:15:22,000 chúng ta nợ nần cực độ, 367 00:15:22,000 --> 00:15:25,000 béo phì, 368 00:15:25,000 --> 00:15:28,000 nghiện ngập và dùng thuốc 369 00:15:28,000 --> 00:15:30,000 băng đảng trong lịch sử Mỹ. 370 00:15:33,000 --> 00:15:36,000 Vấn đề là -- và tôi học được điều này từ nghiên cứu -- 371 00:15:36,000 --> 00:15:39,000 bạn không thể đóng băng cảm xúc một cách chọn lọc. 372 00:15:40,000 --> 00:15:43,000 Bạn không thể nói, đây là vấn đề xấu. 373 00:15:43,000 --> 00:15:45,000 Đây là sự tổn thương, đây là sự đau buồn, đây là sự xấu hổ, 374 00:15:45,000 --> 00:15:47,000 đây là nỗi sợ, đây là sự thất vọng, 375 00:15:47,000 --> 00:15:49,000 Tôi không muốn cảm thấy những điều này. 376 00:15:49,000 --> 00:15:52,000 Tôi muốn một vài ly bia và bánh ngọt nhân chuối. 377 00:15:52,000 --> 00:15:54,000 (Cười lớn) 378 00:15:54,000 --> 00:15:56,000 Tôi không muốn cảm thấy những điều này. 379 00:15:56,000 --> 00:15:58,000 Và tôi biết là sự nhận biết đó thật buồn cười 380 00:15:58,000 --> 00:16:01,000 Tôi đi vào trong cuộc sống của bạn để kiếm sống. 381 00:16:01,000 --> 00:16:03,000 Chúa ơi. 382 00:16:03,000 --> 00:16:05,000 (Cười lớn) 383 00:16:05,000 --> 00:16:08,000 Bạn không thể đóng băng những cảm giác khó chịu này 384 00:16:08,000 --> 00:16:10,000 mà không đóng băng những tác động, những cảm xúc của mình. 385 00:16:10,000 --> 00:16:12,000 bạn không thể đóng băng một cách chọn lọc. 386 00:16:12,000 --> 00:16:15,000 Vì thế khi chúng ta đóng băng những thứ này, 387 00:16:15,000 --> 00:16:17,000 chúng ta đóng băng niềm vui, 388 00:16:17,000 --> 00:16:19,000 chúng ta đóng băng sự biết ơn, 389 00:16:19,000 --> 00:16:21,000 chúng ta đóng băng niềm hạnh phúc. 390 00:16:21,000 --> 00:16:24,000 Và sau đó chúng ta thật đáng thương, 391 00:16:24,000 --> 00:16:26,000 và chúng ta tìm kiếm mục tiêu và ý nghĩa, 392 00:16:26,000 --> 00:16:28,000 và sau đó chúng ta cảm thấy bị tổn thương, 393 00:16:28,000 --> 00:16:31,000 và sau đó chúng ta muốn có một vài ly bia và bánh ngọt nhân chuối. 394 00:16:31,000 --> 00:16:34,000 Và nó trở thành một vòng xoay nguy hiểm. 395 00:16:36,000 --> 00:16:39,000 Một trong những thứ mà tôi nghĩ chúng ta cần phải suy nghĩ 396 00:16:39,000 --> 00:16:41,000 đó là tại sao và làm thế nào chúng ta đóng băng cảm giác. 397 00:16:41,000 --> 00:16:44,000 Và nó không phải chỉ là sự nghiện ngập. 398 00:16:44,000 --> 00:16:46,000 Một điều khác chúng ta làm 399 00:16:46,000 --> 00:16:49,000 là chúng ta tạo ra những thứ không chắc chắn thành chắc chắn. 400 00:16:50,000 --> 00:16:53,000 Tôn giáo đã đi từ niềm tin vào tín ngưỡng và sự huyền bí 401 00:16:53,000 --> 00:16:55,000 đến tính xác thực. 402 00:16:55,000 --> 00:16:58,000 Tôi đúng, anh sai. Câm miệng lại. 403 00:16:58,000 --> 00:17:00,000 Thế đó. 404 00:17:00,000 --> 00:17:02,000 Đơn giản, rất chắc chắn. 405 00:17:02,000 --> 00:17:04,000 Chúng ta càng sợ, chúng ta càng dễ bị tổn thương, 406 00:17:04,000 --> 00:17:06,000 và chúng ta càng lo sợ. 407 00:17:06,000 --> 00:17:08,000 Đó là thứ giống như chính trị ngày hôm nay. 408 00:17:08,000 --> 00:17:10,000 Không có bất kỳ thảo luận nào thêm nữa. 409 00:17:10,000 --> 00:17:12,000 Không hề có đối thoại. 410 00:17:12,000 --> 00:17:14,000 Chỉ có đỗ lỗi. 411 00:17:14,000 --> 00:17:17,000 Bạn có biết đổ lỗi cho điều gì đó được diễn tả thế nào trong nghiên cứu không? 412 00:17:17,000 --> 00:17:20,000 Là cách để giảm bớt đau đớn và phiền muộn. 413 00:17:21,000 --> 00:17:23,000 Chúng ta hoàn hảo. 414 00:17:23,000 --> 00:17:26,000 Nếu có bất cứ ai muốn cuộc sống của họ trong như thế này thì đó chính là tôi, 415 00:17:26,000 --> 00:17:28,000 nhưng nó không giúp ích gì. 416 00:17:28,000 --> 00:17:30,000 Bởi điều chúng ta làm là lấy mỡ từ mông chúng ta 417 00:17:30,000 --> 00:17:32,000 và đặt nó vào gò má. 418 00:17:32,000 --> 00:17:35,000 (Cười lớn) 419 00:17:35,000 --> 00:17:37,000 Mà xem như, tôi hi vọng trong 100 năm nữa, 420 00:17:37,000 --> 00:17:39,000 người ta sẽ nhìn lại và thốt lên, "Ồ" 421 00:17:39,000 --> 00:17:41,000 (Cười lớn) 422 00:17:41,000 --> 00:17:43,000 Và chúng ta hoàn thiện, một cách nguy hiểm nhất, 423 00:17:43,000 --> 00:17:45,000 con cái của chúng ta. 424 00:17:45,000 --> 00:17:47,000 Để tôi nói cho bạn điều mà tôi nghĩ về đám trẻ. 425 00:17:47,000 --> 00:17:50,000 Chúng bị buộc chặt để sống còn khi chúng sinh ra. 426 00:17:50,000 --> 00:17:53,000 Và khi bạn ôm những đứa bé mới sinh hoàn hảo trong tay bạn, 427 00:17:53,000 --> 00:17:55,000 công việc của chúng ta không phải là nói, "Nhìn nó kìa, nó thật hoàn hảo. 428 00:17:55,000 --> 00:17:57,000 Công việc của tôi là giữ cho nó hoàn hảo -- 429 00:17:57,000 --> 00:18:00,000 đảm bảo rằng nó có thể vào đội quần vợt vào lớp năm và Yale vào lớp bảy." 430 00:18:00,000 --> 00:18:02,000 Đó không phải công việc của chúng ta. 431 00:18:02,000 --> 00:18:04,000 Công việc của chúng ta là nhìn ra và nói, 432 00:18:04,000 --> 00:18:07,000 "Con biết không? Con không hoàn hảo, và con phải tranh đấu, 433 00:18:07,000 --> 00:18:09,000 nhưng con đáng được trân trọng với tình yêu và sự gắn kết." 434 00:18:09,000 --> 00:18:11,000 Đó là công việc của chúng tôi. 435 00:18:11,000 --> 00:18:13,000 Cho tôi thấy một thế hệ những đứa trẻ được nuôi lớn như thế, 436 00:18:13,000 --> 00:18:16,000 và chúng ta sẽ kết thúc được những vấn đề mà tôi nghĩ chúng ta đang đối diện ngày hôm nay. 437 00:18:16,000 --> 00:18:20,000 Chúng ta giả bộ rằng những thứ mà chúng ta làm 438 00:18:20,000 --> 00:18:23,000 không hề có một ảnh hưởng lên người khác. 439 00:18:23,000 --> 00:18:25,000 Chúng ta làm những điều đó trong cuộc sống cá nhân 440 00:18:25,000 --> 00:18:27,000 Chúng ta cho rằng sự liên kết -- 441 00:18:27,000 --> 00:18:29,000 cho dù nó là sự cứu trợ, một bãi dầu loang, 442 00:18:29,000 --> 00:18:31,000 thu hồi sản phẩm -- 443 00:18:31,000 --> 00:18:33,000 chúng ta giả bộ như điều mà chúng ta đang làm 444 00:18:33,000 --> 00:18:36,000 không hề có một tác động lớn lên người khác. 445 00:18:36,000 --> 00:18:39,000 Tôi sẽ nói với các công ty đó, 446 00:18:40,000 --> 00:18:42,000 Chúng tôi chỉ cần bạn tin cậy và xác thực 447 00:18:42,000 --> 00:18:44,000 và nói, "Chúng tôi xin lỗi. 448 00:18:44,000 --> 00:18:47,000 Chúng tôi sẽ sửa nó." 449 00:18:50,000 --> 00:18:52,000 Nhưng có một cách khác, và tôi sẽ để nó cho bạn suy nghĩ. 450 00:18:52,000 --> 00:18:54,000 Đây là điều mà tôi đã tìm được: 451 00:18:54,000 --> 00:18:56,000 đó là để cho chính chúng ta được nhìn thấy, 452 00:18:56,000 --> 00:18:58,000 nhìn thấy trong sâu thẳm, 453 00:18:58,000 --> 00:19:01,000 nhìn thấy một cách đầy tổn thương; 454 00:19:01,000 --> 00:19:03,000 để yêu thương với cả trái tim của mình, 455 00:19:03,000 --> 00:19:05,000 mặc dù không hề có sự đảm bảo -- 456 00:19:05,000 --> 00:19:07,000 và thực sự là rất khó, 457 00:19:07,000 --> 00:19:10,000 và tôi có thể nói với bạn rằng, là một người mẹ, điều này thực khó vô cùng -- 458 00:19:12,000 --> 00:19:15,000 khi phải tập luyện sự biết ơn và niềm vui sướng 459 00:19:15,000 --> 00:19:17,000 trong những thời khắc của sự kinh hãi, 460 00:19:17,000 --> 00:19:19,000 khi mà chúng ta đang tự hỏi, "Tôi có thể yêu bạn nhiều đến thế không? 461 00:19:19,000 --> 00:19:21,000 Tôi có thể tin vào điều đó một cách đầy nhiệt thành? 462 00:19:21,000 --> 00:19:24,000 Tôi có thể mãnh liệt như thế về điều đó không? 463 00:19:24,000 --> 00:19:26,000 chỉ để có thể ngừng lại và, thay vì nghĩ về những thảm họa có thể xảy ra, 464 00:19:26,000 --> 00:19:29,000 chỉ nói là "Tôi thật biết ơn, 465 00:19:29,000 --> 00:19:32,000 bởi vì khi cảm nhận được sự tổn thương này nghĩa là tôi vẫn đang sống." 466 00:19:33,000 --> 00:19:36,000 Và điều cuối cùng, điều mà tôi cho là quan trọng bậc nhất, 467 00:19:36,000 --> 00:19:39,000 đó là tin rằng chúng ta đủ rồi. 468 00:19:39,000 --> 00:19:41,000 Bởi vì khi chúng ta làm việc từ một nơi 469 00:19:41,000 --> 00:19:44,000 Tôi tin là khi nói, "Tôi cảm thấy đầy đủ" 470 00:19:45,000 --> 00:19:48,000 thì chúng ta sẽ ngừng la hét và bắt đầu lắng nghe, 471 00:19:49,000 --> 00:19:51,000 chúng ta sẽ tử tế và thân ái với những người xung quanh chúng ta, 472 00:19:51,000 --> 00:19:54,000 và chúng ta cũng tử tế và thân ái với chính mình. 473 00:19:54,000 --> 00:19:56,000 Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Cảm ơn 474 00:19:56,000 --> 00:19:59,000 (Vỗ tay)