Return to Video

Trân trọng phép màu nguyên sơ và lạ thường của chính bạn

  • 0:00 - 0:04
    [Bài nói chứa nội dung nhạy cảm]
  • 0:05 - 0:10
    Hè năm nay mẹ tôi gọi điện để
    can thiệp vào câu chuyện của tôi.
  • 0:11 - 0:16
    Mẹ đã đọc vài đoạn trích ở hồi ký của tôi,
  • 0:17 - 0:18
    hồi ký vẫn chưa được công khai,
  • 0:18 - 0:19
    và bà lo lắng.
  • 0:21 - 0:23
    Không phải vì những cảnh nhạy cảm.
  • 0:23 - 0:25
    (Tiếng cười)
  • 0:25 - 0:28
    Thứ mẹ lo lắng chính là
    ngôn ngữ tôi sử dụng.
  • 0:29 - 0:30
    Chẳng hạn như:
  • 0:32 - 0:34
    "Tôi mang nhiều danh phận
  • 0:34 - 0:36
    trong suốt cuộc hành trình của mình:
  • 0:37 - 0:39
    một tên nhóc nhà nghèo,
    một tên mọi da đen,
  • 0:39 - 0:42
    một sinh viên Yale hay Havard,
  • 0:42 - 0:45
    một kẻ đồng tính, một con chiên,
  • 0:45 - 0:47
    một đứa trẻ có mẹ nghiện thuốc phiện,
  • 0:47 - 0:50
    đứa con của quỷ Satan,
  • 0:50 - 0:51
    Casey."
  • 0:52 - 0:53
    Đó là trang số sáu.
  • 0:53 - 0:55
    (Tiếng cười)
  • 0:55 - 0:57
    Bạn có thể nhận ra nỗi lo lắng của mẹ tôi.
  • 0:59 - 1:04
    Nhưng bà chỉ muốn có một thay đổi nhỏ.
  • 1:04 - 1:06
    Nên bà gọi điện và bắt đầu,
  • 1:08 - 1:11
    "Này, con là một người đàn ông.
  • 1:12 - 1:15
    Không phải một tay đồng tính hay du côn,
  • 1:15 - 1:16
    và hãy để mẹ chỉ ra sự khác biệt.
  • 1:16 - 1:19
    Con xuất chúng và thông minh.
  • 1:19 - 1:21
    Con ăn mặc lịch sự và biết cách nói năng.
  • 1:21 - 1:22
    Mọi người đều thích con.
  • 1:22 - 1:25
    Con không khoa chân múa tay
    như một tên vô lại.
  • 1:25 - 1:28
    Không phải một tay lang thang
    trên đường phố.
  • 1:28 - 1:30
    Con là một người chính trực
  • 1:30 - 1:32
    vô tình là gay mà thôi.
  • 1:33 - 1:36
    Đừng ép bản thân đi xa như thế
  • 1:36 - 1:38
    khi vị trí của con là ở nơi này."
  • 1:39 - 1:41
    Bà nghĩ bà đã làm được điều gì đó,
  • 1:42 - 1:44
    và bà đúng một phần.
  • 1:45 - 1:51
    Cuộc gọi đó chỉ ra điều mà tôi
    đang muốn làm với cuộc đời mình
  • 1:51 - 1:54
    và với sự nghiệp viết lách của mình,
  • 1:54 - 1:57
    tôi muốn nêu lên một thông điệp:
  • 1:58 - 2:01
    Chúng ta cần phải thay đổi
    cách sống cố hữu của mình.
  • 2:02 - 2:04
    Khó khăn lắm tôi mới rút ra điều đó.
  • 2:04 - 2:06
    Tôi không sinh ra ở nơi
    tồi tàn bên kia đường,
  • 2:06 - 2:08
    mà ở bên kia một con sông,
  • 2:08 - 2:12
    sông Trinity, thị trấn Oak Cliff,
    bang Texas.
  • 2:12 - 2:14
    Tôi được bà ngoại nuôi nấng
  • 2:14 - 2:15
    bà làm việc nội trợ,
  • 2:15 - 2:18
    và chị gái,
  • 2:18 - 2:21
    nhận nuôi tôi vài năm
    sau khi mẹ của chúng tôi,
  • 2:21 - 2:23
    phải vật lộn với chứng bệnh thần kinh,
  • 2:23 - 2:25
    và đã bỏ đi.
  • 2:25 - 2:27
    Và chính nhờ sự ra đi đó,
  • 2:27 - 2:30
    năm tôi 13 tuổi và kéo dài suốt năm năm,
  • 2:31 - 2:32
    đã tạo nên con người tôi,
  • 2:33 - 2:36
    con người mà sau này tôi phải chối bỏ.
  • 2:37 - 2:41
    Trước khi bà rời đi, bà đã từng là
    nơi để tôi trốn tránh,
  • 2:41 - 2:46
    Bà là người duy nhất có vẻ khác thường
    giống như tôi,
  • 2:46 - 2:47
    vẻ khác thường kì diệu,
  • 2:47 - 2:51
    sự kết hợp giữa Blanche DuBois
    trong "A Streetcar Named Desire"
  • 2:51 - 2:53
    và Whitney Houston của thập niên 80.
  • 2:53 - 2:56
    (Tiếng cười)
  • 2:56 - 2:58
    Tôi không nói rằng bà hoàn hảo,
  • 2:59 - 3:02
    tôi đã hưởng những điều không
    hoàn hảo từ bà.
  • 3:02 - 3:05
    Và sau cùng, có lẽ đó chính là phép màu:
  • 3:05 - 3:06
    một lỗi sai có ích.
  • 3:07 - 3:10
    Nên khi mẹ bỏ đi được một thời gian,
  • 3:10 - 3:12
    Tôi nhận ra phép màu của bản thân mình.
  • 3:12 - 3:14
    Nó tác động đến tôi, như đã kể trên,
  • 3:14 - 3:18
    rằng tôi có thể níu kéo mẹ chỉ bằng việc
    bước đi thật hoàn hảo
  • 3:18 - 3:22
    từ trường mẫu giáo
    trên đỉnh của ngọn núi dốc
  • 3:22 - 3:25
    xuống đến nhà bà tôi,
  • 3:25 - 3:29
    và chỉ đặt một bàn chân
    lên mỗi ô vuông trên vỉa hè.
  • 3:30 - 3:33
    Tôi không thể để bàn chân mình
    chạm vào dòng kẻ giữa các ô vuông,
  • 3:33 - 3:35
    Không bỏ qua ô vuông nào,
  • 3:35 - 3:38
    xuống đến tận ô cuối cùng ở hàng cỏ cuối
  • 3:38 - 3:41
    chia cách bãi cỏ với đường lái xe.
  • 3:41 - 3:45
    Tôi thật sự không hề đùa,
    chuyện đó đã xảy ra --
  • 3:45 - 3:46
    dù chỉ một lần.
  • 3:47 - 3:51
    Nhưng nếu bước đi hoàn hảo đó không
    thể mang mẹ tôi trở về,
  • 3:51 - 3:54
    Tôi nhận ra cách tiếp cận này có những
    công dụng khác.
  • 3:55 - 3:57
    Tôi nhận thấy những người quanh tôi
  • 3:57 - 3:59
    yêu sự hoàn hảo hơn bất cứ điều gì,
  • 4:00 - 4:03
    sự ngoan ngoãn, khuất phục
  • 4:03 - 4:06
    Hoặc là nếu tôi chịu phục tùng,
    họ sẽ không làm phiền tôi.
  • 4:06 - 4:09
    Vì vậy tôi đã thỏa thuận
  • 4:09 - 4:13
    mà sau này tôi đã thấy ở
    nhà tù Stasi tại Berlin,
  • 4:13 - 4:15
    một tấm biến có đề,
  • 4:15 - 4:18
    "Người có thể thích ứng sẽ sống hòa hợp."
  • 4:19 - 4:21
    Đó là một thỏa thuận giúp bảo đảm
  • 4:21 - 4:25
    Tôi có một nơi chốn để ăn và nghỉ;
  • 4:25 - 4:29
    một thỏa thuận giúp tôi được tuyên dương
    bởi giáo viên, họ hàng và những người lạ;
  • 4:29 - 4:32
    một thỏa thuận có hiệu quả đến mức,
  • 4:32 - 4:36
    khi tôi 17, một người đàn ông từ Yale
    đến trường trung học để tuyển tôi
  • 4:36 - 4:38
    cho đội bóng bầu dục của Yale.
  • 4:38 - 4:41
    Lúc đó tôi cũng thấy kì lạ
    như các bạn bây giờ vậy.
  • 4:42 - 4:45
    Người đàn ông đó nói -- ai cũng nói --
  • 4:45 - 4:49
    Đó là điều tốt đẹp nhất
    từng xảy đến với tôi,
  • 4:49 - 4:51
    điều tốt đẹp nhất từng
    xảy ra trong cộng đồng.
  • 4:51 - 4:54
    "Hãy nắm lấy tấm vé." họ nói.
  • 4:55 - 4:56
    Tôi không chắc chắn lắm.
  • 4:57 - 5:00
    Yale dường như là một môi trường lạ lẫm:
  • 5:00 - 5:03
    một nơi lạnh lẽo, xa lạ,
    không mấy thân thiện.
  • 5:04 - 5:06
    Vào ngày đầu tiên được tuyển chọn ấy,
  • 5:06 - 5:08
    Tôi nhắn tin cho chị gái lí do không đi.
  • 5:08 - 5:10
    "Những người đó thật kỳ lạ."
  • 5:11 - 5:14
    Chị trả lời, "Em sẽ thích ứng ngay thôi."
  • 5:14 - 5:17
    (Tiếng cười)
  • 5:18 - 5:20
    Tôi đã nắm lấy tấm vé
  • 5:20 - 5:22
    và làm việc cật lực để hòa hợp.
  • 5:22 - 5:26
    Khi người giám sát nói rằng tôi không
    nên đội mũ lưỡi trai trong khuôn viên ...
  • 5:26 - 5:30
    "Cậu đang ở Yale. Cậu không cần
    phải làm thế nữa," bà ấy nói.
  • 5:31 - 5:34
    Tôi nhận ra, đây chỉ là một cái giá nhỏ bé
  • 5:34 - 5:36
    cần phải trả cho điều này.
  • 5:37 - 5:40
    Tôi đã trả giá, hoặc cố gắng,
  • 5:40 - 5:43
    và họ cũng đối đãi tốt với tôi:
  • 5:43 - 5:46
    tôi được làm đội trưởng đội bóng bầu dục
    của trường đại học;
  • 5:46 - 5:49
    tôi đã gia nhập một cộng đồng
    không-còn-là-bí mật
  • 5:49 - 5:51
    có một công việc tại Phố Wall,
    sau đó là ở Washington
  • 5:51 - 5:55
    Mọi thứ thật tốt đẹp đến mức
    tôi chợt nhận ra
  • 5:55 - 5:57
    tôi nên trở thành tổng thống Mỹ.
  • 5:57 - 6:01
    (Tiếng cười)
  • 6:01 - 6:03
    Nhưng lúc đó tôi mới 24 tuổi
  • 6:03 - 6:06
    và vì tổng thống cần một nơi chốn
    để gây dựng sự nghiệp,
  • 6:06 - 6:09
    Tôi quyết tâm vào Quốc hội.
  • 6:09 - 6:14
    Chính sau cái tàn dư
    của cuộc bầu cử năm 2008:
  • 6:14 - 6:19
    trong đó một nghĩ sĩ đã nhấn mạnh,
  • 6:19 - 6:23
    "Thông điệp mà bạn cần
    truyền tải nhiều hơn hết
  • 6:23 - 6:26
    chính là Obama cũng giống như chúng ta."
  • 6:27 - 6:28
    Thông điệp mạnh mẽ đến mức
  • 6:28 - 6:32
    cuộc tranh cử thành tiêu chuẩn vàng
    cho chính trị hiện đại,
  • 6:32 - 6:35
    nếu không phải là cuộc sống hiện đại,
    cái mà đòi hỏi
  • 6:35 - 6:40
    chúng ta có thể làm bất cứ điều gì
    sao cho đến cuối ngày ta có thể nói
  • 6:40 - 6:44
    bằng niềm an yên và hài lòng,
    "Tôi cũng như mọi người khác."
  • 6:44 - 6:47
    Và đây cũng là thông điệp của tôi.
  • 6:48 - 6:54
    Vậy nên một đêm, tôi gọi cho quản lí
    tầm nhìn của chiến dịch bầu cử.
  • 6:55 - 7:00
    Chúng ta phải làm mọi thứ để chiến thắng,
    và anh ta hỏi:
  • 7:01 - 7:03
    "Có điều gì tôi cần phải biết không?"
  • 7:04 - 7:08
    Tôi cầm điện thoại và nói,
  • 7:08 - 7:10
    "Anh nên biết tôi là gay."
  • 7:12 - 7:13
    Im lặng.
  • 7:15 - 7:18
    "Hmm. Tôi hiểu rồi," anh ấy nói nhỏ,
  • 7:18 - 7:22
    như thể anh ta vừa thấy một đồng tiền vàng
    hay một cái xác chim non vậy.
  • 7:22 - 7:23
    (Tiếng cười)
  • 7:23 - 7:26
    "Tôi mừng vì anh đã chia sẻ," anh ta nói.
  • 7:26 - 7:28
    "Công việc của tôi không
    hề dễ dàng hơn.
  • 7:28 - 7:30
    Ý tôi là anh đang ở Texas.
  • 7:30 - 7:33
    Nhưng không có nghĩa là không thể.
  • 7:34 - 7:36
    Nhưng Casey à, tôi muốn hỏi anh một câu:
  • 7:37 - 7:43
    Anh thấy sao nếu tại một buổi mít ting
    có người gọi anh là một tên đồng tính?
  • 7:44 - 7:45
    hãy thành thực nhé?
  • 7:46 - 7:49
    Anh phải hiểu là
    sẽ có người muốn hãm hại anh.
  • 7:50 - 7:52
    Tôi chỉ muốn biết:
  • 7:52 - 7:54
    Anh có thực sự sẵn sàng?"
  • 7:56 - 7:57
    Tôi không hề.
  • 7:57 - 8:00
    Và không thể hiểu --
  • 8:01 - 8:03
    tôi cảm thấy khó thở
  • 8:03 - 8:06
    và không thể suy nghĩ hay nói nên lời nào.
  • 8:07 - 8:10
    Nhưng thành thực mà nói:
    Tôi ngày ấy
  • 8:10 - 8:13
    đã có thể chấp nhận bị hãm hại,
  • 8:13 - 8:16
    hoặc hi sinh mọi thứ, kể cả mạng sống
    vì một lí do.
  • 8:17 - 8:20
    Nhưng có điều thật sự gây sốc --
  • 8:20 - 8:22
    không phải là nên có --
    mà thực sự là vậy --
  • 8:22 - 8:27
    ý niệm anh ta có thể bị hãm hại
    chì vì sống đúng với bản thân,
  • 8:27 - 8:30
    điều mà anh ta không muốn làm
    ngay từ đầu.
  • 8:31 - 8:34
    Tất cả những gì anh ta -- tôi --
  • 8:34 - 8:38
    đã cố gắng trở thành những gì
    được đòi hỏi phải trở thành.
  • 8:38 - 8:42
    Tôi có suy nghĩ trưởng thành hơn tuổi 24:
  • 8:42 - 8:46
    thông minh, có tài ăn nói, ăn mặc lịch sự;
    Là một công dân ngay thẳng.
  • 8:47 - 8:52
    Nhưng sau cùng thương lượng
    đó không thể cứu giúp tôi,
  • 8:53 - 8:54
    hay cứu giúp được bạn.
  • 8:56 - 8:58
    Bạn có thể đã rút ra được bài học này,
  • 8:58 - 9:01
    hoặc sẽ, không kể giới tính.
  • 9:02 - 9:06
    Cộng đồng LGBT rõ ràng đã lãnh đủ,
  • 9:06 - 9:10
    nhưng kìm nén là viên thuốc đắng
    đối với tất cả chúng ta.
  • 9:12 - 9:15
    Chúng ta được dạy phải che giấu
    con người và những gì ta đã trải qua,
  • 9:15 - 9:18
    tình yêu, nỗi đau, và đối với một số người
    là niềm tin.
  • 9:19 - 9:22
    Nên lộ diện trước mọi người
    có thể rất khó khăn,
  • 9:23 - 9:27
    Đến với phép màu nguyên sơ và lạ thường
    của chính ta lại khó khăn hơn nữa.
  • 9:27 - 9:31
    Miles Davis từng nói," Cần thời gian
    để trở thành chính ta."
  • 9:32 - 9:34
    Đó chính là trường hợp của tôi.
  • 9:35 - 9:38
    Tôi đã bí mật lộ diện
    vào đêm tôi 24 tuổi đó,
  • 9:38 - 9:40
    nhưng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống như cũ.
  • 9:40 - 9:44
    Tôi đến trường Kinh doanh Havard,
    thành lập một tổ chức phi lợi nhuận,
  • 9:44 - 9:47
    xuất hiện trên trang bìa một tờ báo,
    và tại sân khấu của TED.
  • 9:47 - 9:49
    (Tiếng cười)
  • 9:49 - 9:50
    Ở những năm 20 tuổi, tôi đạt được
  • 9:50 - 9:53
    mọi thứ mà một thanh niên mơ ước.
  • 9:54 - 9:56
    Nhưng tôi cảm thấy vỡ vụn:
  • 9:57 - 10:02
    Không hẳn là suy sụp,
    nhưng không khác vậy là bao,
  • 10:02 - 10:03
    và buồn khủng khiếp.
  • 10:04 - 10:07
    Tôi chưa bao giờ nghĩ
    về sự nghiệp viết lách,
  • 10:07 - 10:10
    không thực sự say mê đọc cho đến tuổi 23.
  • 10:12 - 10:14
    Nhưng ngành viết sách
    là ngành duy nhất
  • 10:14 - 10:17
    trả tiền cho bạn để điều tra về chính
    vấn đề của bạn --
  • 10:17 - 10:20
    (Tiếng cười)
  • 10:23 - 10:25
    Vậy nên tôi cố gắng thử một lần,
  • 10:26 - 10:29
    lần theo những mảnh vỡ đó bằng ngôn từ.
  • 10:31 - 10:35
    Những gì xuất hiện trên trang sách cũng
    kì lạ như những gì tôi cảm thấy lúc đó,
  • 10:35 - 10:38
    khiến một số người cảnh giác.
  • 10:38 - 10:41
    Một nhà văn có tiếng đã gọi để can ngăn
  • 10:41 - 10:44
    sau khi đọc một vài chương,
  • 10:44 - 10:47
    và ông ấy nói, cũng như mẹ tôi,
  • 10:47 - 10:50
    "Nghe này,
  • 10:51 - 10:53
    Cậu được thuê để viết tiểu sử.
  • 10:53 - 10:55
    Đó là một bài tập dơn giản.
  • 10:55 - 10:57
    Có mở đầu, thân bài và kết thúc,
  • 10:57 - 10:59
    và xoay quanh sự kiện
    trong cuộc sống của cậu.
  • 10:59 - 11:03
    Và tiện thể thì cũng có truyền thống
    viết tiểu sử ở đất nước này,
  • 11:03 - 11:08
    bởi những người ngoài rìa của xã hội
    muốn nhắc về sự hiện diện của họ.
  • 11:08 - 11:12
    Mua một số cuốn và học hỏi họ đi.
  • 11:12 - 11:14
    Cậu đang đi sai hướng đấy."
  • 11:16 - 11:19
    Nhưng tôi không còn tin vào
    những gì đã được dạy --
  • 11:19 - 11:22
    rằng hướng đi đúng đắn cũng
    là hướng đi an toàn.
  • 11:22 - 11:24
    Cũng không tin những gì
    chúng ta được dạy --
  • 11:24 - 11:27
    LBGT hay người da đen hay người nghèo
    đứng ở ngoài rìa xã hội.
  • 11:27 - 11:31
    Tôi tin tưởng vào điều Kendrick Lamar
    nói ở chương 8:
  • 11:32 - 11:35
    "Tôi không nhìn vào từ phía ngoài.
  • 11:35 - 11:37
    "Cũng không từ trong nhìn ra.
  • 11:37 - 11:39
    Tôi đứng ở giữa trông ra mọi thứ."
  • 11:39 - 11:41
    (Tiếng cười)
  • 11:41 - 11:43
    Đó là nơi
  • 11:43 - 11:45
    tôi hi vọng được làm việc,
  • 11:45 - 11:48
    đưa đến một con đường có ích,
    đường đi của chính tôi,
  • 11:49 - 11:52
    cố gằng giúp chúng ta loại bỏ
    những thỏa thuận tồi tệ
  • 11:52 - 11:54
    mà ta luôn bám víu lấy.
  • 11:55 - 11:57
    Chúng ta được dạy phải thay đổi bản thân
  • 11:57 - 12:01
    và công việc để có thể hòa hợp được;
  • 12:01 - 12:04
    được dạy để biến hóa
    cho phù hợp với người khác,
  • 12:04 - 12:08
    trở thành một người xa lạ với chính ta
    để kết bạn với người khác
  • 12:08 - 12:11
    và ngôi trường phù hợp sẽ chấp nhận ta,
    một công việc ưng ý sẽ chào đón,
  • 12:11 - 12:13
    và những bữa tiệc sẽ gọi tên ta,
  • 12:13 - 12:16
    và một ngày Chúa sẽ gọi tên ta
    ở chốn thiên đàng
  • 12:16 - 12:18
    và đóng cánh cổng lại sau lưng ta,
  • 12:18 - 12:21
    Và ta có thể cúi đầu trước Ngài
    trong vĩnh cửu.
  • 12:21 - 12:23
    Đó là phần thưởng, họ nói,
  • 12:23 - 12:25
    cho sự phục tùng của ta:
  • 12:26 - 12:29
    trở thành một tên ngốc được yêu mến,
  • 12:29 - 12:30
    để rồi chết đi.
  • 12:31 - 12:34
    Và tôi đáp, "Không, cảm ơn."
  • 12:35 - 12:38
    Với mẹ tôi và với cả thế giới.
  • 12:40 - 12:41
    Sự thật là,
  • 12:41 - 12:43
    Tôi đã nói," Vâng,
    con sẽ nói chuyện với mẹ sau."
  • 12:43 - 12:45
    (Tiếng cười)
  • 12:45 - 12:48
    Nhưng tâm trí tôi đã nói,
    "Không, cảm ơn."
  • 12:48 - 12:51
    Tôi không chấp nhận thỏa thuận của mẹ.
  • 12:52 - 12:53
    và bạn cũng không được.
  • 12:54 - 12:59
    Thật dễ dàng cho những ai
    ở trong khán phòng này
  • 12:59 - 13:02
    cảm thấy an toàn,
  • 13:02 - 13:04
    và giam chân ta lại đây.
  • 13:06 - 13:08
    Chúng ta có tài ăn nói,
    ăn vận lịch sự,
  • 13:09 - 13:12
    Chúng ta thông minh, mọi người thích ta,
    hoặc tỏ vẻ như vậy.
  • 13:13 - 13:18
    Nhưng thay vào đó, tôi mong mọi người
    hãy nhớ đến vợ của Lot.
  • 13:19 - 13:22
    Chúa đã nói với môn đồ của Ngài:
  • 13:22 - 13:25
    "Hãy ghi nhớ vợ của Lot."
  • 13:26 - 13:30
    Lot, phòng trường hợp
    bạn chưa đọc Kinh Thánh,
  • 13:30 - 13:33
    là người đã đưa gia đình xuống Sodom,
  • 13:33 - 13:37
    trong bối cảnh xã hội suy đồi
    mà Chúa đã quyết định phá hủy.
  • 13:38 - 13:41
    Nhưng Chúa, trở nên tàn độc
    nhưng vẫn mang nguồn sống,
  • 13:41 - 13:45
    phái hai thiên thần tới Sodom
    để cảnh báo Lot hãy đưa người thân
  • 13:45 - 13:47
    và chạy thoát thân.
  • 13:47 - 13:51
    Lot nghe thấy lời cảnh báo,
    nhưng đã khước từ.
  • 13:51 - 13:54
    Họ không có thời gian để chờ đợi,
    nên họ nắm lấy bàn tay Lot
  • 13:54 - 13:57
    hai người con gái, rồi cả vợ của ông,
  • 13:57 - 13:59
    Và đẩy họ ra khỏi Sodom.
  • 13:59 - 14:01
    Và những thiên thần cất tiếng,
  • 14:01 - 14:04
    "Hãy ra khỏi ngọn núi.
    Bằng bất cứ giá nào cũng đừng nhìn lại,"
  • 14:04 - 14:08
    rồi Chúa thiêu cháy Sodom và Gomorrah.
  • 14:08 - 14:11
    Tôi không biết tại sao Gomorrah lại ở đây.
  • 14:11 - 14:14
    Nhưng gia đình Lot đang chạy chốn,
  • 14:14 - 14:15
    cảm nhận được sự tàn phá,
  • 14:15 - 14:18
    xoáy sâu vào bụi khi Chúa
    ban phát cái chết,
  • 14:18 - 14:24
    Và sau đó, không biết vì lí do gì,
    vợ của Lot ngoảnh lại.
  • 14:25 - 14:27
    Và chúa đã biến bà thành muối.
  • 14:29 - 14:32
    "Hãy nhớ vợ của Lot,"
    Chúa nói.
  • 14:34 - 14:35
    Nhưng tôi có một câu hỏi:
  • 14:37 - 14:38
    Tại sao bà ngoảnh lại?
  • 14:40 - 14:43
    Liệu có phải vì bà
    không muốn bỏ lỡ quê hương,
  • 14:43 - 14:46
    muốn nhìn lại lần cuối
    quê nhà trong biển lửa?
  • 14:47 - 14:50
    Hay chỉ muốn chắc rằng
  • 14:50 - 14:53
    mọi người không gặp nguy hiểm
    để cảm thấy nhẹ lòng hơn?
  • 14:53 - 14:57
    Đôi lúc tôi rất tò mò và ích kỉ,
    những điều trên có thể là lí do của tôi
  • 14:57 - 14:58
    nếu tôi là bà.
  • 14:59 - 15:05
    Nhưng nếu bà có một lí do khác?
  • 15:06 - 15:12
    Nếu bà không thể bỏ mặc những con người đó
  • 15:12 - 15:14
    chết cháy trong biển lửa,
  • 15:14 - 15:16
    dù đó là điều phải xảy ra?
  • 15:17 - 15:18
    Liệu điều này có thể?
  • 15:19 - 15:25
    Nếu vậy, cái ngoảnh lại của người phụ nữ
    bất tuân lệnh ấy
  • 15:25 - 15:27
    sau cùng không thể là một lời cảnh báo.
  • 15:27 - 15:30
    Đó có thể là hành động can đảm nhất
    xuyên suốt Kinh Thánh,
  • 15:30 - 15:33
    Hơn cả hành động kết nối cả cuốn sách lại,
  • 15:33 - 15:34
    Đóng đinh trên thánh giá.
  • 15:35 - 15:40
    Chúng ta được dạy rằng ở Calvary,
    trên một chữ thập cũ kĩ,
  • 15:40 - 15:42
    Chúa đã hi sinh để cứu lấy nhân gian:
  • 15:42 - 15:45
    hàng tỉ người lạ trên khắp nơi.
  • 15:46 - 15:48
    Đó là một hành động cao đẹp.
  • 15:48 - 15:49
    Hành động đó khiến Ngài nổi tiếng.
  • 15:49 - 15:51
    (Tiếng cười)
  • 15:51 - 15:54
    Nhưng vợ của Lot đã chết,
  • 15:54 - 15:57
    bị biến thành muối,
  • 15:57 - 16:01
    tất cả bởi vì bà không thể
    quay lưng với bạn bè,
  • 16:01 - 16:04
    những tên tội đồ tại Sodom,
  • 16:04 - 16:07
    và không có ai từng ghi lại tên
    người phụ nữ ấy.
  • 16:09 - 16:12
    Giá như có được dũng khí như vợ của Lot.
  • 16:13 - 16:17
    Đó là dũng khí mà chúng ta cần ngày nay.
  • 16:17 - 16:20
    Dũng khí để đứng lên.
  • 16:20 - 16:23
    Dũng khí để nói một là tât cả chúng ta
    đều là đồng tính,
  • 16:23 - 16:28
    hay không ai là đồng tính cả,
    chỉ có thế chúng ta mới có thể tự do.
  • 16:28 - 16:32
    Dũng khí để đứng cạnh
    những gã lang thang trên đường phố,
  • 16:32 - 16:35
    cùng những kẻ thống khổ khác,
  • 16:35 - 16:37
    để đạt được tối thiểu những điều kể trên,
  • 16:37 - 16:42
    với niềm tin đến từ vỏ bọc trần trụi của
    tất cả chúng ta,
  • 16:42 - 16:44
    ta có thể xây dựng
    một thế giới tốt đẹp hơn.
  • 16:45 - 16:46
    Cảm ơn các bạn.
  • 16:46 - 16:51
    (Vỗ tay)
Title:
Trân trọng phép màu nguyên sơ và lạ thường của chính bạn
Speaker:
Casey Gerald
Description:

Những gì chúng ta đã được dạy về cuộc sống cần phải được thay đổi, tác giả Casey Gerald chia sẻ. Chúng ta thường che giấu đi những đặc tính của mình để hòa nhập, để được khen ngợi và chấp nhận. Nhưng cái giá phải trả là gì? Trong bài chia sẻ đầy cảm hứng này, Gerald đã nói về những điều anh đã hi sinh để đạt được thành công trong hệ thống phân tầng bậc cao của xã hội Mỹ -- và qua đó đưa ra kết luận tại sao giờ đây chúng ta phải có đủ can đảm để sống đúng với bản chất nguyên sơ và lạ thường của chính mình.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
17:03

Vietnamese subtitles

Revisions