1 00:00:01,012 --> 00:00:05,833 Ngày xưa, có một gã Khổng Lồ ích kỷ, 2 00:00:05,833 --> 00:00:09,167 sở hữu một khu vườn đẹp nhất trong vùng đất nọ. 3 00:00:10,072 --> 00:00:12,053 Một buổi tối, gã Khổng Lồ về nhà 4 00:00:12,077 --> 00:00:14,519 và thấy một lũ trẻ đang chơi trong vườn nhà mình, 5 00:00:14,543 --> 00:00:16,136 hắn ta nổi giận. 6 00:00:16,773 --> 00:00:20,128 "Vườn của ta là vườn của ta!" 7 00:00:20,152 --> 00:00:21,570 Gã Khổng Lồ nói. 8 00:00:22,359 --> 00:00:24,720 Rồi hắn xây một bức tường cao bao quanh khu vườn. 9 00:00:25,886 --> 00:00:30,881 Tác giả Oscar Wilde đã viết câu chuyện "Gã Khổng Lồ ích kỷ" vào năm 1888. 10 00:00:31,947 --> 00:00:37,060 Gần một trăm năm sau, gã Khổng Lồ đó đã in sâu vào thời thơ ấu Brooklyn của tôi 11 00:00:37,084 --> 00:00:38,261 và không bao giờ rời đi. 12 00:00:39,060 --> 00:00:41,285 Tôi được lớn lên trong một gia đình có đạo, 13 00:00:41,285 --> 00:00:43,887 và tôi lớn lên để đọc cả Kinh thánh và Kinh Cô-ran. 14 00:00:44,566 --> 00:00:47,990 Giờ đọc sách, cả về tôn giáo và giải trí, 15 00:00:48,014 --> 00:00:51,078 vượt xa số giờ xem truyền hình. 16 00:00:51,102 --> 00:00:54,315 Bất cứ ngày nào, bạn cũng có thể tìm thấy anh chị em tôi và tôi 17 00:00:54,339 --> 00:00:57,460 cuộn tròn trong góc nào đó trong căn hộ mà đọc sách, 18 00:00:57,484 --> 00:00:59,022 đôi khi không được vui vẻ, 19 00:00:59,046 --> 00:01:02,802 bởi vào những ngày hè ở New York, cột nước cứu hoả sẽ phun ra, 20 00:01:02,826 --> 00:01:05,993 và chúng tôi ghen tị vô cùng, khi nghe thấy lũ bạn dưới đường 21 00:01:06,017 --> 00:01:07,851 đang chơi trong làn nước bắn tung toé, 22 00:01:07,851 --> 00:01:11,334 niềm vui của chúng lan lên tới các cửa sổ đang mở nơi căn hộ. 23 00:01:11,588 --> 00:01:14,716 Nhưng tôi học được rằng càng đắm mình vào những cuốn sách, 24 00:01:14,740 --> 00:01:16,875 và càng cố hiểu từng câu chữ, 25 00:01:16,899 --> 00:01:19,524 tôi càng ít nghe thấy tiếng ồn của thế giới bên ngoài. 26 00:01:19,830 --> 00:01:21,446 Vì vậy, khác với anh chị em mình, 27 00:01:21,446 --> 00:01:23,079 lướt vèo vèo qua những cuốn sách, 28 00:01:23,079 --> 00:01:24,589 thì tôi lại đọc chậm - 29 00:01:24,589 --> 00:01:26,943 rất, rất chậm. 30 00:01:27,816 --> 00:01:31,146 Tôi là đứa trẻ với ngón tay lần dưới từng con chữ, 31 00:01:31,170 --> 00:01:35,672 đến khi được bảo không nên làm vậy nữa; vì trẻ lớn thì không dùng tay khi đọc. 32 00:01:36,138 --> 00:01:39,879 Năm lớp ba, chúng tôi bị bắt phải ngồi khoanh tay trên bàn, 33 00:01:39,903 --> 00:01:44,241 mở tay ra chỉ để lật trang, sau đó khoanh tay trở lại. 34 00:01:45,061 --> 00:01:47,552 Không phải là giáo viên của chúng tôi dữ dằn. 35 00:01:47,576 --> 00:01:49,362 Đó là vào những năm 1970, 36 00:01:49,362 --> 00:01:52,410 và mục tiêu của cô là dạy chúng tôi đọc không chỉ ở độ tuổi đó, 37 00:01:52,410 --> 00:01:53,767 mà còn cao hơn nữa. 38 00:01:54,199 --> 00:01:56,722 Và chúng tôi luôn được hối thúc để đọc nhanh hơn. 39 00:01:57,769 --> 00:02:01,459 Nhưng khi được yên tĩnh ở nhà, thoát khỏi ánh mắt của giáo viên, 40 00:02:01,483 --> 00:02:03,508 tôi lại để ngón tay lần theo từng con chữ. 41 00:02:03,508 --> 00:02:06,804 Và gã Khổng Lồ ích kỷ lại kể tôi nghe câu chuyện của ông ta, 42 00:02:06,828 --> 00:02:10,704 về việc ông ta cảm thấy bị phản bội thế nào khi bọn trẻ lẻn vào vườn, 43 00:02:10,728 --> 00:02:12,747 ông ta đã xây bức tường cao như thế nào, 44 00:02:12,771 --> 00:02:15,262 để ngăn lũ trẻ vào, 45 00:02:15,286 --> 00:02:17,660 nhưng một mùa đông xám xịt phủ xuống khu vườn 46 00:02:17,684 --> 00:02:20,247 và ở mãi tại đó. 47 00:02:20,784 --> 00:02:23,338 Mỗi lần đọc lại, tôi lại học được một điều mới 48 00:02:23,362 --> 00:02:26,950 về những viên đá cứng trên con đường mà bọn trẻ buộc phải chơi 49 00:02:26,974 --> 00:02:29,084 khi chúng bị đuổi khỏi khu vườn, 50 00:02:29,108 --> 00:02:32,496 về sự dịu dàng của một cậu bé xuất hiện vào một ngày nọ, 51 00:02:32,520 --> 00:02:34,662 và thậm chí là chính gã Khổng Lồ. 52 00:02:34,686 --> 00:02:37,737 Có lẽ lời nói của ông ta không phải là giận dữ, 53 00:02:37,761 --> 00:02:40,032 mà có lẽ là lời cầu xin sự đồng cảm, 54 00:02:40,056 --> 00:02:41,600 và thấu hiểu. 55 00:02:42,438 --> 00:02:45,738 "Khu vườn của ta là khu vườn của ta" 56 00:02:47,376 --> 00:02:50,300 Nhiều năm sau, tôi biết được một nhà văn tên John Gardner, 57 00:02:50,324 --> 00:02:52,601 người gọi đây là "giấc mơ hư cấu" 58 00:02:52,625 --> 00:02:54,345 hay "giấc mơ viễn tưởng", 59 00:02:54,369 --> 00:02:57,580 và tôi nhận ra đó là nơi tôi đã từng ở trong cuốn sách đó, 60 00:02:57,604 --> 00:03:01,391 dành thời gian cho các nhân vật và thế giới mà tác giả đã tạo ra 61 00:03:01,415 --> 00:03:03,007 và mời tôi vào. 62 00:03:03,031 --> 00:03:06,119 Là một đứa trẻ, tôi biết những câu chuyện muốn được thưởng thức, 63 00:03:06,143 --> 00:03:08,723 rằng những câu chuyện muốn được đọc chậm lại, 64 00:03:08,747 --> 00:03:13,568 vì một số tác giả đã dành nhiều tháng, có thể nhiều năm để viết ra chúng. 65 00:03:13,592 --> 00:03:15,263 Và việc của một người đọc như tôi - 66 00:03:15,263 --> 00:03:18,169 đặc biệt là người đọc muốn một ngày nào đó trở thành nhà văn - 67 00:03:18,193 --> 00:03:20,280 là tôn trọng câu chuyện được kể đó. 68 00:03:21,445 --> 00:03:27,179 Rất lâu trước khi có cáp, internet hoặc thậm chí là điện thoại, 69 00:03:27,203 --> 00:03:31,764 đã có người chia sẻ ý tưởng, thông tin và kỉ niệm thông qua các câu chuyện. 70 00:03:31,788 --> 00:03:35,359 Đó là một trong những công nghệ kết nối đầu tiên của chúng ta. 71 00:03:35,673 --> 00:03:38,491 Đó là câu chuyện về điều tốt đẹp hơn là xuôi theo sông Nile 72 00:03:38,491 --> 00:03:40,833 đã khiến người Ai Cập di chuyển dọc theo nó, 73 00:03:40,857 --> 00:03:43,041 câu chuyện về cách bảo quản xác chết 74 00:03:43,065 --> 00:03:46,462 đã giữ được hài cốt của vua Tut đến tận thế kỷ 21. 75 00:03:46,486 --> 00:03:48,431 Và hơn hai triệu năm trước, 76 00:03:48,455 --> 00:03:52,084 khi những con người đầu tiên bắt đầu chế tạo công cụ từ đá, 77 00:03:52,108 --> 00:03:54,189 chắc hẳn ai đó đã hỏi: "Sẽ thế nào nếu?" 78 00:03:54,203 --> 00:03:57,203 Và một người khác nhớ câu chuyện. 79 00:03:57,227 --> 00:04:00,765 Cho dù họ có kể nó thông qua lời nói, cử chỉ hay hình vẽ, 80 00:04:00,789 --> 00:04:03,754 nó đã được truyền lại và được nhớ: 81 00:04:03,778 --> 00:04:06,646 hãy đập búa xuống và nghe câu chuyện. 82 00:04:07,536 --> 00:04:09,472 Thế giới đang trở nên ồn ào. 83 00:04:09,496 --> 00:04:11,497 Ta đã chuyển từ máy cát-xét 84 00:04:11,521 --> 00:04:15,839 sang máy nghe băng cầm tay (Walkmen) đến đầu đĩa CD di động, 85 00:04:15,863 --> 00:04:17,807 rồi iPod 86 00:04:17,831 --> 00:04:20,489 bất kỳ bài hát nào và bất cứ khi nào ta muốn. 87 00:04:20,513 --> 00:04:23,863 Ta đã đi từ bốn kênh truyền hình thời thơ ấu của tôi 88 00:04:23,887 --> 00:04:27,416 đến sự vô tận của truyền hình cáp và việc phát trực tuyến. 89 00:04:27,440 --> 00:04:32,192 Khi công nghệ ngày càng khiến ta vụt nhanh qua thời gian và không gian, 90 00:04:32,216 --> 00:04:35,452 thì dường như câu chuyện đang bị gạt sang một bên, 91 00:04:35,476 --> 00:04:37,918 hay không còn được kể theo lối kể chuyện. 92 00:04:38,640 --> 00:04:42,256 Nhưng ngay cả việc ta hứng thú vơi những câu chuyện thay đổi, 93 00:04:42,280 --> 00:04:47,847 hoặc hình thức của nó chuyển từ sách sang âm thanh, Instagram hay Snapchat, 94 00:04:47,871 --> 00:04:50,416 ta phải nhớ ngón tay mình đặt bên dưới các từ. 95 00:04:50,440 --> 00:04:53,323 Hãy nhớ rằng câu chuyện dù ở định dạng nào, 96 00:04:53,323 --> 00:04:56,374 luôn đưa ta đến những nơi mà ta không bao giờ nghĩ mình sẽ đến, 97 00:04:56,398 --> 00:04:59,249 cho ta gặp những người, ta chưa từng nghĩ sẽ gặp, 98 00:04:59,273 --> 00:05:02,432 và cho ta thấy những thế giới mà ta có thể đã bỏ lỡ. 99 00:05:03,043 --> 00:05:06,956 Vì vậy, khi công nghệ ngày càng phát triển, 100 00:05:06,980 --> 00:05:09,316 tôi lại muốn trải nghiệm thứ gì đó chậm lại. 101 00:05:09,562 --> 00:05:12,720 Việc chạy ngón tay phía dưới đã khiến tôi quyết tâm dành cả đời 102 00:05:12,720 --> 00:05:15,260 để viết sách cho tất cả mọi người. 103 00:05:15,660 --> 00:05:17,500 Những cuốn sách nên được đọc chậm lại, 104 00:05:17,524 --> 00:05:19,008 được thưởng thức. 105 00:05:19,805 --> 00:05:23,508 Tình yêu của tôi bằng cách nhìn sâu vào thế giới, 106 00:05:23,532 --> 00:05:26,799 đặt toàn bộ bản thân mình vào đó, 107 00:05:26,823 --> 00:05:30,403 nhìn thấy nhiều tính khả thi của một câu chuyện, 108 00:05:30,427 --> 00:05:32,086 hóa ra lại là một món quà, 109 00:05:32,110 --> 00:05:34,487 Bởi biết dành những giây phút hạnh phút trong đời, 110 00:05:34,487 --> 00:05:37,062 đã dạy cho tôi mọi điều cần biết về viết lách. 111 00:05:37,086 --> 00:05:40,738 Và viết đã dạy tôi mọi thứ tôi cần biết về việc tạo ra những thế giới 112 00:05:40,762 --> 00:05:44,247 nơi mọi người có thể được nhìn và nghe thấy, 113 00:05:44,271 --> 00:05:47,624 nơi những trải nghiệm của họ có thể được hợp thức hóa, 114 00:05:47,648 --> 00:05:51,065 và nơi câu chuyện của tôi, được đọc hoặc nghe bởi mọi người, 115 00:05:51,089 --> 00:05:54,514 và truyền cảm hứng cho họ, nhằm giúp chúng tôi kết nối với nhau 116 00:05:54,514 --> 00:05:56,296 thông qua cuộc trò chuyện. 117 00:05:56,352 --> 00:05:59,004 Chẳng phải đó là toàn bộ mục đích sao - 118 00:05:59,028 --> 00:06:03,725 tìm cách để không cảm thấy đơn độc trong thế giới này vào cuối ngày 119 00:06:03,749 --> 00:06:07,647 và là cách để ta cảm thấy đã thay đổi nó trước khi ta rời đi? 120 00:06:08,242 --> 00:06:11,364 Đá đến búa, con người đến xác ướp, 121 00:06:11,388 --> 00:06:15,872 ý tưởng đến câu chuyện - và tất cả điều đó, đều được nhớ đến. 122 00:06:16,641 --> 00:06:20,036 Đôi khi ta đọc để hiểu tương lai. 123 00:06:20,211 --> 00:06:23,132 Đôi khi ta đọc để hiểu quá khứ. 124 00:06:23,156 --> 00:06:27,155 Ta đọc để bị lạc, nhằm quên đi thời đại khó khăn mà ta đang sống 125 00:06:27,179 --> 00:06:30,128 và đọc để nhớ về những người đi trước ta, 126 00:06:30,152 --> 00:06:32,639 những người đã trải qua thời kỳ khó khăn hơn. 127 00:06:32,643 --> 00:06:34,990 Tôi viết vì những lý do tương tự. 128 00:06:35,893 --> 00:06:40,006 Trước khi đến Brooklyn, gia đình tôi sống ở Greenville, Nam Carolina, 129 00:06:40,030 --> 00:06:43,099 trong một khu phố phân biệt màu da mang tên Nicholtown. 130 00:06:43,749 --> 00:06:46,176 Tất cả chúng tôi đều là hậu duệ của một dân tộc 131 00:06:46,200 --> 00:06:48,997 không được phép học đọc hay viết. 132 00:06:49,651 --> 00:06:51,081 Hãy tưởng tượng: 133 00:06:51,105 --> 00:06:55,076 sự nguy hiểm của việc hiểu cách các chữ cái tạo thành các từ ngữ, 134 00:06:55,100 --> 00:06:58,224 sự nguy hiểm của chính các từ đó, 135 00:06:58,248 --> 00:07:02,333 sự nguy hiểm của một dân tộc trí thức và câu chuyện của họ. 136 00:07:03,666 --> 00:07:06,835 Nhưng trong bối cảnh bị đe dọa bởi cái chết 137 00:07:06,859 --> 00:07:09,151 nhằm giữ một câu chuyện kể, 138 00:07:09,175 --> 00:07:11,470 những câu chuyện của chúng tôi đã không chết, 139 00:07:11,494 --> 00:07:14,540 bởi vẫn còn một câu chuyện khác phía sau câu chuyện đó. 140 00:07:14,564 --> 00:07:16,675 Và đây là cách nó luôn hoạt động. 141 00:07:16,699 --> 00:07:18,778 Từ khi ta bắt đầu giao tiếp, 142 00:07:18,802 --> 00:07:20,903 đã có những phiên bản chuyện kể, 143 00:07:20,927 --> 00:07:24,693 những câu chuyện trong chuyện và những câu chuyện trong những câu chuyện đó. 144 00:07:24,693 --> 00:07:29,239 Đây là cách câu chuyện đã và sẽ tiếp tục tồn tại. 145 00:07:29,263 --> 00:07:33,573 Khi tôi bắt đầu kết nối những dấu chấm, cách đã giúp tôi kết nối việc học viết 146 00:07:33,597 --> 00:07:35,326 và học đọc 147 00:07:35,350 --> 00:07:37,511 với một dân tộc gần như không có tiếng nói, 148 00:07:38,336 --> 00:07:43,473 tôi nhận ra rằng câu chuyện của mình có ý nghĩa hơn, 149 00:07:43,497 --> 00:07:45,253 lâu đời hơn và sâu sắc hơn tôi nữa. 150 00:07:45,277 --> 00:07:47,522 Vì vậy, câu chuyện sẽ được tiếp tục. 151 00:07:48,722 --> 00:07:51,286 Trong dân tộc gần như không có tiếng nói này, 152 00:07:51,310 --> 00:07:54,100 có những người không bao giờ học đọc. 153 00:07:55,433 --> 00:07:58,933 Con cháu họ giờ đây đã thoát khỏi ách nô lệ qua nhiều thế hệ, 154 00:07:59,798 --> 00:08:00,966 nếu đủ khá giả, 155 00:08:00,990 --> 00:08:04,325 cũng đã đi học cao đẳng, đại học, và cao hơn nữa rồi. 156 00:08:04,758 --> 00:08:08,463 Một số người, như bà và anh chị em tôi, dường như được sinh ra để đọc, 157 00:08:08,487 --> 00:08:10,872 như thể lịch sử bước ra khỏi con đường của họ. 158 00:08:11,546 --> 00:08:15,267 Một số người như mẹ tôi, đã nhảy lên chiếc xe ngựa trong Cuộc di cư Vĩ đại - 159 00:08:15,291 --> 00:08:17,772 dù nó không phải một chiếc xe ngựa thực sự - 160 00:08:17,796 --> 00:08:19,754 và tạm biệt miền Nam. 161 00:08:20,362 --> 00:08:23,272 Nhưng đây là câu chuyện trong câu chuyện đó: 162 00:08:23,296 --> 00:08:25,805 những người rời đi và những người ở lại 163 00:08:25,829 --> 00:08:28,269 đều mang theo lịch sử của một câu chuyện, 164 00:08:28,293 --> 00:08:32,776 biết rằng viết nó xuống không phải là cách duy nhất để giữ lấy nó, 165 00:08:32,800 --> 00:08:37,028 biết rằng họ có thể ngồi ở hiên nhà hay bậc thềm trước cửa sau một ngày dài 166 00:08:37,052 --> 00:08:39,581 và chầm chậm kể câu chuyện cho con cái họ. 167 00:08:40,330 --> 00:08:44,524 Họ biết rằng họ có thể hát câu chuyện của mình dưới ánh nắng khi hái bông 168 00:08:44,548 --> 00:08:46,302 và thu hoạch thuốc lá ngoài đồng, 169 00:08:46,326 --> 00:08:50,274 biết rằng họ có thể thuyết giảng câu chuyện của họ và may chúng thành mền, 170 00:08:50,298 --> 00:08:54,128 biến những điều đau đớn nhất thành những điều buồn cười, 171 00:08:54,152 --> 00:08:56,836 và qua tiếng cười đó, thổi vào lịch sử của một đất nước 172 00:08:56,860 --> 00:08:59,485 lần này đến lần khác 173 00:08:59,509 --> 00:09:01,033 nhằm bảo vệ cơ thể, 174 00:09:01,057 --> 00:09:02,676 tinh thần 175 00:09:02,700 --> 00:09:04,662 và câu chuyện của họ. 176 00:09:05,954 --> 00:09:09,536 Lúc nhỏ tôi đã học cách tưởng tượng một ngón tay vô hình 177 00:09:09,560 --> 00:09:12,956 đưa tôi từ từ này sang từ khác, 178 00:09:12,980 --> 00:09:15,356 từ câu này sang câu khác, 179 00:09:15,380 --> 00:09:17,908 từ sự thiếu hiểu biết đến sự hiểu biết. 180 00:09:18,742 --> 00:09:22,322 Vì vậy, khi công nghệ không ngừng tăng tốc, 181 00:09:22,346 --> 00:09:24,958 tôi lại dần đọc chậm lại, 182 00:09:26,054 --> 00:09:29,809 để biết rằng tôi đang tôn trọng tác phẩm của tác giả 183 00:09:29,833 --> 00:09:32,422 và sức mạnh lâu dài của câu chuyện. 184 00:09:32,446 --> 00:09:35,673 Tôi đọc chậm để nhấn chìm tiếng ồn 185 00:09:35,697 --> 00:09:39,468 và tưởng nhớ những người đi trước tôi, 186 00:09:39,492 --> 00:09:45,698 những người có lẽ là đầu tiên đã học cách kiểm soát lửa 187 00:09:45,722 --> 00:09:48,917 và vây quanh sức mạnh mới của họ 188 00:09:48,926 --> 00:09:52,713 là ngọn lửa, ánh sáng và sức nóng. 189 00:09:53,853 --> 00:09:57,546 Tôi đọc chậm để nhớ về gã Khổng Lồ ích kỷ, 190 00:09:57,570 --> 00:09:59,872 người cuối cùng đã đập vỡ bức tường 191 00:09:59,896 --> 00:10:03,206 và để lũ trẻ chạy tự do chạy nhảy trong khu vườn của mình. 192 00:10:03,325 --> 00:10:07,377 Và đọc chậm để tỏ lòng tôn kính với tổ tiên tôi, 193 00:10:07,401 --> 00:10:10,037 người không được phép đọc trong suốt cuộc đời. 194 00:10:10,171 --> 00:10:12,760 Họ cũng đã phải có những lúc quây quần bên đống lửa, 195 00:10:12,784 --> 00:10:16,154 thủ thỉ về ước mơ, 196 00:10:16,178 --> 00:10:18,726 hy vọng và tương lai của họ. 197 00:10:20,417 --> 00:10:25,001 Mỗi lần đọc, viết hay kể một câu chuyện, 198 00:10:25,025 --> 00:10:27,300 ta lại được bước vào vòng tròn của họ, 199 00:10:28,339 --> 00:10:30,509 và nó vẫn không bị phá vỡ. 200 00:10:31,515 --> 00:10:35,098 Sức mạnh của câu chuyện vẫn sống mãi. 201 00:10:36,047 --> 00:10:37,200 Xin cám ơn. 202 00:10:37,224 --> 00:10:40,407 (Vỗ tay)