Tôi là một người hướng nội và...
tôi thích điều này.
Và tôi không một mình.
Những người hướng nội
ở khắp mọi nơi.
Chúng tôi đến với cuộc sống này
cách âm thầm,
chúng tôi cần được ở một mình,
điều này không phải là một sai lầm.
Nhưng là một món quà trời ban.
Tuy vậy, là một người hướng nội, việc nhìn
ra bạn tuyệt nhường nào thật khó.
Thế giời dường như là nơi
chỉ ưu ái cho người hướng ngoại.
Nơi mà việc lớn tiếng, ồn ào sẽ được
hiểu lầm thành sự tự tin, vui vẻ.
Nơi mà mọi người đều có thứ để nói,
nhưng chẳng có ai chịu nghe.
Thế giới của những văn phòng thiết kế "mở"
những tiệc kết nối, nhóm tính cách chính.
Với những ai ăn nói nhẹ nhàng,
họ sẽ dễ cảm thấy lạc lõng.
Khi còn bé,
tôi đã chìm đắm vào cảnh vật xung quanh.
Nhiều người cho là tôi chẳng có gì để nói
hay đơn giản tôi không thích người khác,
nhưng điều đó chẳng đúng chút nào.
Mọi người thường nghĩ người hướng nội
chắc là hay ngại hoặc chống lại xã hội,
nhưng chúng đều là quan niệm sai lầm.
Người hướng nội, như bao người,
có thể tìm được niềm vui trong xã giao.
Tuy thế, khi những bữa tiệc để lại
sự hào hứng trong họ, sau một thời gian,
người hướng nội cần nạp lại năng lượng
bằng việc ở một mình.
Có một học thuyết khoa học cho việc này.
Có hai chất hóa học quan trọng
được tìm ra trong não của tất cả chúng ta:
Dopamine và Acetylcholine.
Dopamine như một cú đánh của năng lượng
khi ta chịu sự rủi ro hay gặp gỡ người lạ,
nó khiến người hướng ngoại thấy tuyệt vời.
Còn những người hướng nội thì
họ nhạy cảm hơn với Dopamine,
và nhanh chóng trở nên kích thích quá độ.
Đó cũng là lí do tại sao chúng ta thích
cảm giác mọi thứ diễn ra chậm rãi hơn,
khi đó não ta tiết ra acetylcholine.
Điều đó xảy ra khi ta tập trung, đọc sách,
hay tâm trung vào tâm trí,
nó giúp chúng ta- những người hướng nội-
cảm thấy thư giãn, tỉnh táo và hài lòng.
Nhưng nó hiếm khi nào được tìm thấy
ở những người hướng ngoại,
dĩ nhiên, như mọi thứ,
nó chỉ là một thang đối chiếu thôi,
Bạn có thể nghiêng về bất kỳ phía nào,
hoặc thậm chí là thuộc về cả hai,
biết đến qua cái tên "người hướng trung".
Giờ đây, tôi có thể hiểu rõ bản thân hơn.
Tôi cảm thấy thực sự thoải mái với chính
con người mình.
Thay vì lấp đầy khoảng trống với những
cuộc nói chuyện không quan trọng,
Tôi kiên nhẫn lẵng nghe và làm cho
lời nói của mình có trọng lượng hơn.
Tôi chỉ có một vài người bạn,
nhưng mối quan hệ của bọn tôi rất sâu sắc.
Tôi thích dành thời gian ở một mình.
Khi mà sự hỗn loạn của một ngày dài
cuối cùng cũng lắng xuống.
Tôi có thể ngẫm lại và lắng nghe
những dòng suy nghĩ của mình
và cuối cùng kết nối lại với chính tôi.
Chỉ sau khi làm vậy...
Tôi mới sẵn sàng cởi mở lại với thế giới.
Tôi đã học những cách thức để tìm thấy
sự thoải mái trong thế giới ồn ào này,
từ việc sử dụng âm nhạc nhằm tạo ra
những khoảng không bình yên,
để chạy thoát tới một công viên yên tĩnh
vào giờ ăn trưa.
Tôi yêu quý vẻ đẹp của những sự hỗn độn
và mãnh liệt của thế giới này,
nhưng là khi nó ở trong những khoảng không
yên tĩnh nơi tôi thực sự thấy như là nhà.
Nếu sự hướng nội được đánh giá cao hơn
bởi xã hội,
nó có thể tạo ra sự khác biệt to lớn
cho tương lai của tất cả chúng ta.
Những đóng góp đặc thù từ người hướng nội
thì thực sự sâu rộng và thầm lặng.
Và Gandhi đã nói: "Bằng một cách từ tốn,
bạn có thể làm rung chuyển cả thế giới."
Cảm ơn bạn vì đã xem.
Đừng quên đăng kí và
nhấn vào cái chuông để nhận
thông báo cho các video mới nhé.
Hẹn sớm gặp lại bạn ^...^