Return to Video

Nhà vô địch nhảy dù thế giới | Dan Brodsky-Chenfeld | TEDxFlanders

  • 0:03 - 0:04
    Xin chào.
  • 0:04 - 0:05
    Vì tò mò thôi,
  • 0:05 - 0:09
    hãy cho tôi xem cánh tay của những người
    đã chơi nhảy dù ở đây nào.
  • 0:10 - 0:12
    Có vài bạn ở đó.
  • 0:12 - 0:15
    Vậy thì, các bạn hẳn là điên rồi.
  • 0:15 - 0:16
    Bạn phải thừa nhận rằng:
  • 0:16 - 0:21
    nhảy ra khỏi một chiếc máy bay hoàn hảo
    là một điều khá điên rồ.
  • 0:21 - 0:25
    Tôi nghĩ rằng điều đó
    thật sự ngu ngốc
  • 0:25 - 0:27
    nếu không phải bởi một lí do:
  • 0:27 - 0:31
    không có gì tuyệt diệu hơn việc
    bay ngang qua bầu trời,
  • 0:31 - 0:32
    xuyên qua những đám mây,
  • 0:32 - 0:37
    coi tay và chân bạn như đôi cánh, không
    gắn với bất cứ thiết bị bay nhân tạo nào.
  • 0:37 - 0:39
    Không có điều gì giống như vậy cả.
  • 0:39 - 0:41
    Nhiều người nghĩ rằng
    người nhảy dù thích nhảy
  • 0:41 - 0:43
    vì họ thích sự kích thích adrenaline.
  • 0:43 - 0:46
    Nhưng không phải vậy; tôi không thích
    cảm giác sợ hãi.
  • 0:46 - 0:48
    Bị doạ làm tôi sợ chết khiếp.
  • 0:48 - 0:50
    Chúng tôi nhảy bởi chúng tôi yêu
    việc bay lượn,
  • 0:50 - 0:54
    và khi rơi tự do, không hề có
    cảm giác bạn đang rơi
  • 0:54 - 0:56
    những người chúng tôi rơi tự do cùng
    cũng cảm thấy như vậy.
  • 0:56 - 1:00
    Chúng tôi nắm hoàn toàn quyền kiểm soát
    và vận hành.
  • 1:00 - 1:06
    Đó là cảm giác thật nhất loài người
    có thể trải nghiệm về việc bay lượn.
  • 1:06 - 1:08
    Không có thứ gì khác giống vậy cả.
  • 1:08 - 1:11
    Tôi thực hiện cú nhảy đầu tiên
    khi tôi học đại học.
  • 1:11 - 1:14
    Đó là năm nhất và tôi sống trong
    kí túc xá,
  • 1:14 - 1:15
    giữa mùa đông,
  • 1:15 - 1:18
    chúng tôi đi chơi với nhau và chợt
    nảy ra ý tưởng nhảy dù lượn.
  • 1:18 - 1:20
    Khoảng 12 người chúng tôi đã nói rằng
  • 1:20 - 1:22
    nhảy dù lượn là ước mơ cả đời của mình.
  • 1:22 - 1:24
    Chúng tôi muốn thực hiện nó
  • 1:24 - 1:26
    kể từ lần đầu chúng tôi thấy bức ảnh
    về một cái dù
  • 1:26 - 1:28
    hoặc một bộ phim về một người rơi tự do.
  • 1:28 - 1:31
    Chúng tôi đã hứa rằng
    ngay khi mùa đông kết thúc,
  • 1:31 - 1:35
    chúng tôi sẽ lên kế hoạch một ngày
    để tất cả cùng thực hiện cú nhảy đầu tiên.
  • 1:35 - 1:38
    Giữa mùa đông,
    khi điều đó là không thể,
  • 1:38 - 1:41
    nói ra điều đó thật sự rất dễ.
  • 1:41 - 1:43
    Nhưng khi ngày đó thực sự đến,
  • 1:43 - 1:46
    tôi thức dậy vào buổi sáng, cảm thấy
    sợ hãi.
  • 1:46 - 1:48
    Tôi chầm chậm bước ra phía cửa sổ
  • 1:48 - 1:50
    và kéo tấm rèm để kiểm tra thời tiết,
  • 1:50 - 1:53
    tôi đã cầu xin rằng trời sẽ mưa
    như trút nước
  • 1:53 - 1:55
    để tôi kiếm cớ không đi,
  • 1:55 - 1:58
    và tôi sẽ không phải rút lui một cách
    nhát gan trước mặt mọi người.
  • 1:58 - 1:59
    Thật đen đủi.
  • 1:59 - 2:00
    Đó là một bầu trời xanh đẹp đẽ.
  • 2:00 - 2:04
    Vài người bạn ở phòng cạnh tôi,
  • 2:04 - 2:05
    cùng toà nhà,
  • 2:05 - 2:07
    hẳn đã nhìn qua một ô cửa sổ
    hoàn toàn khác
  • 2:07 - 2:10
    bởi trong số 12 người đã
    lên kế hoạch vào hôm đó,
  • 2:10 - 2:13
    chỉ 4 người thật sự đến trung tâm
    nhảy dù lượn.
  • 2:14 - 2:16
    Điều này xảy ra vào 30 năm trước rồi.
  • 2:16 - 2:18
    Khi đó nhảy dù lượn rất khác bây giờ.
  • 2:18 - 2:22
    Chúng tôi dùng những chiếc dù thừa
    hình tròn của quân đội.
  • 2:22 - 2:25
    Chúng được gắn với máy bay bởi
    một đường dây cố định.
  • 2:25 - 2:28
    Đường dây ấy sẽ triển khai chiếc dù
    khi bạn rời khỏi máy bay.
  • 2:29 - 2:31
    Vì vậy sẽ chỉ có khoảng 2 đến 3 phút
    rơi tự do.
  • 2:32 - 2:36
    Chúng tôi dùng máy bay Cessna động cơ đơn,
    máy bay bé xíu,
  • 2:36 - 2:38
    nhưng toàn bộ chỗ ngồi đã bị lấy ra
  • 2:38 - 2:42
    để chúng tôi có thể ngồi vừa vào trong
    với thiết bị cồng kềnh của mình.
  • 2:43 - 2:47
    Tôi còn nhớ, ngồi trên sàn, đối mặt
    vào trong chiếc máy bay,
  • 2:47 - 2:51
    phi công ngồi đây,
    và cạnh tôi, phía bên này,
  • 2:51 - 2:54
    là một cái lỗ lớn của máy bay, nơi mà
    cánh cửa đã bị loại bỏ.
  • 2:54 - 2:58
    Suốt quá trình bay lên, tôi chỉ trực
    ngồi lên đùi phi công
  • 2:58 - 3:00
    bởi tôi không muốn đến quá gần
    cánh cửa này
  • 3:00 - 3:02
    trước khi thật sự đến thời điểm.
  • 3:02 - 3:04
    Ở độ cao khoảng 800 mét
  • 3:04 - 3:08
    người hướng dẫn nhìn tôi và nói
    "leo ra."
  • 3:08 - 3:10
    Chưa bao giờ tôi thấy kinh hãi đến vậy
    trong đời.
  • 3:10 - 3:14
    Tôi chậm rãi đặt chân mình ra ngoài và
    với lấy bộ bánh đáp.
  • 3:14 - 3:18
    Tôi leo ra ngoài, nắm lấy đai, đẩy
    người mình ra,
  • 3:18 - 3:23
    lúc đó tôi đứng phía dưới cánh máy bay,
    trong gió, giữ thăng bằng trên lốp máy bay,
  • 3:23 - 3:25
    và giữ lấy cái đai này như để níu giữ
    cuộc sống.
  • 3:25 - 3:28
    Tôi quay lại nhìn người hướng dẫn
    và anh ta nói "Đi."
  • 3:29 - 3:32
    Khi đó tôi biết đã đến lúc.
  • 3:32 - 3:34
    Đó là thời điểm quyết định.
  • 3:34 - 3:38
    Toàn bộ những giấc mơ và cuộc nói chuyện
    về nhảy dù lượn
  • 3:38 - 3:40
    điều phụ thuộc vào giây phút này.
  • 3:40 - 3:41
    Đã không quá muộn.
  • 3:41 - 3:43
    Tôi vẫn có thể đổi ý và leo lại vào trong.
  • 3:44 - 3:46
    Tôi đã thật sự suy nghĩ về điều đó.
  • 3:46 - 3:49
    Nhưng nếu tôi thật sự muốn được bay.
    như tôi vẫn luôn mơ ước,
  • 3:49 - 3:52
    tôi sẽ phải nhảy khỏi cái máy bay này.
  • 3:52 - 3:54
    Tôi vẫn đứng đó, chờ đợi, suy nghĩ
    về điều đó,
  • 3:54 - 3:56
    khi chúng tôi bay qua
  • 3:56 - 3:58
    nơi tôi đáng lẽ phải rời khỏi máy bay.
  • 3:58 - 4:00
    Tôi nghĩ rằng "Tôi đã làm đến mức này rồi,
    phải làm thôi."
  • 4:00 - 4:03
    Tôi chỉ nhảy xuống và cong người
    hết sức có thể,
  • 4:03 - 4:06
    tôi dõi theo chiếc máy bay rời xa tôi.
  • 4:07 - 4:09
    Thời điểm quyết định đó
  • 4:09 - 4:13
    là yếu tố thể hiện bản chất của câu nói
    "Nhắm mắt đưa chân."
  • 4:13 - 4:15
    Tôi đã nghiên cứu những thứ có thể
    và thấy
  • 4:15 - 4:18
    mọi thứ tôi cần biết về nhảy dù lượn,
  • 4:18 - 4:22
    nhưng vẫn có rất nhiều thứ tôi không biết,
    và tôi không thể biết.
  • 4:22 - 4:25
    Vào khoảnh khắc đó, tôi đã phải có
    một chút lòng tin
  • 4:25 - 4:28
    và chỉ tin tưởng vào thiết bị cùng
    bản thân mình,
  • 4:28 - 4:31
    và thế giới tôi đã định đặt chân vào
  • 4:31 - 4:32
    sẽ hoạt động như nó vốn dĩ phải thế.
  • 4:33 - 4:35
    Tôi nghĩ rằng, hầu hết thời gian,
  • 4:35 - 4:38
    khi chúng ta thật sự cố gắng đạt được
    mục tiêu to lớn, cũng giống vậy.
  • 4:38 - 4:43
    Chúng ta thường không cố đạt được điều mà
    chúng ta đã thực hiện được 100 lần.
  • 4:43 - 4:45
    Chúng ta cố làm những việc mình chưa từng
    làm trước đây,
  • 4:45 - 4:48
    hoặc có khả năng rằng không ai
    từng làm trước đây.
  • 4:48 - 4:52
    Tôi không thấy cách để có thể biết mọi thứ
    bạn cần biết
  • 4:52 - 4:54
    về điều gì đó bạn chưa làm bao giờ.
  • 4:54 - 4:57
    Tới một mức độ nào đó, khi bạn đang
    thật sự cố gắng
  • 4:57 - 5:00
    để kéo căng bản thân và đạt đến mục tiêu
    to lớn như vậy,
  • 5:00 - 5:04
    bạn có lẽ sẽ phải thực hiện những việc
    như nhắm mắt đưa chân.
  • 5:04 - 5:06
    Ồ, cho tôi một cốc nước được không?
  • 5:07 - 5:09
    Từ giây phút đó trở đi,
  • 5:09 - 5:12
    tôi luôn nhảy khỏi máy bay mỗi khi
    có cơ hội.
  • 5:12 - 5:15
    Không lâu sau, tôi phát hiện ra cuộc thi
    nhảy dù 4-way.
  • 5:15 - 5:19
    4-way là sự kiện thể thao cạnh tranh nhất
  • 5:19 - 5:20
    trong môn thể thao nhảy dù lượn.
  • 5:20 - 5:23
    Đội Pháp đã vô địch thế giới khi đó.
  • 5:23 - 5:25
    Những anh bạn này thật phi thường.
  • 5:25 - 5:28
    Xem họ bay thật không giống
    những người khác.
  • 5:28 - 5:31
    Họ rất nhanh và thuần thục.
  • 5:31 - 5:34
    Họ luôn đồng bộ với nhau tất cả
    mọi lúc.
  • 5:34 - 5:35
    Cảm ơn.
  • 5:39 - 5:43
    Tôi quan sát họ, và tôi nghĩ,
    "Vậy đó chính là cách tôi muốn được bay.
  • 5:43 - 5:46
    "Đó chính là cách thức đúng"
  • 5:46 - 5:50
    Tôi càng nghĩ nhiều về điều đó, tôi lại
    nghĩ "Tôi có thể học cách bay như họ.
  • 5:50 - 5:52
    Tôi nghĩ tôi có thể học cách làm như vậy."
  • 5:52 - 5:53
    Rồi ý nghĩ đó nảy đến,
  • 5:53 - 5:57
    "Nếu tôi có thể học cách làm như vậy,
    tôi cũng có thể trở thành vô địch thế giới."
  • 5:57 - 6:01
    Tôi chưa từng thắng bất kì thứ gì.
    Tôi thậm chí chưa từng cố thắng điều gì.
  • 6:01 - 6:04
    Nhưng ý tưởng trở thành vô địch thế giới
    trong môn thể thao
  • 6:04 - 6:06
    mà tôi thật sự rất yêu quý
  • 6:06 - 6:08
    cứ tóm chặt tôi chưa từng thấy.
  • 6:09 - 6:12
    Nhưng làm sao tôi có thể thi đấu lại
    với đội Pháp chứ?
  • 6:12 - 6:15
    Những anh chàng này là đội nhảy dù
    chuyên nghiệp.
  • 6:15 - 6:18
    Họ có toàn bộ nguồn tài nguyên
    mà mọi người đều muốn.
  • 6:18 - 6:20
    Mỗi người bọn họ có 2 bộ trang bị dù.
  • 6:20 - 6:23
    Họ có người đóng đồ chuyên nghiệp luôn
    chuẩn bị dù cho họ,
  • 6:23 - 6:26
    nên họ không bao giờ phải dừng lại để
    làm điều đó
  • 6:26 - 6:28
    Họ có máy bay riêng theo ý mình
  • 6:28 - 6:30
    bất cứ khi nào họ cần.
  • 6:30 - 6:32
    Chúng tôi mỗi người chỉ có 1 bộ
    trang bị dù.
  • 6:32 - 6:35
    Giữa mỗi cú nhảy chúng tôi phải tự đóng đồ
    cho mình.
  • 6:35 - 6:38
    Sau đó chúng tôi lên máy bay với
    những người nhảy dù còn lại
  • 6:38 - 6:40
    bất cứ khi nào có chỗ trống.
  • 6:40 - 6:44
    Họ thực hiện khoảng 1000 lần nhảy tập
    một năm.
  • 6:44 - 6:46
    Chúng tôi thì, có lẽ khoảng 150.
  • 6:47 - 6:50
    Chướng ngại vật có vẻ rất nhiều
  • 6:50 - 6:52
    và chỉ dựa trên con số thôi,
  • 6:52 - 6:54
    đã là điều không thể để đấu lại
    dân chuyên.
  • 6:55 - 6:58
    Nhưng tôi không phải là một người
    nghiêm khắc với những con số,
  • 6:58 - 7:01
    nên tôi tự hỏi bản thân một câu hỏi nữa,
  • 7:01 - 7:04
    "Liệu tôi có thể thành công không?"
  • 7:04 - 7:09
    Điều đó không đảm bảo rằng nếu tôi làm
    điều đó thì tôi sẽ thắng.
  • 7:09 - 7:10
    Nó thậm chí còn không có vẻ như vậy,
  • 7:10 - 7:15
    nhưng có tồn tại điều kiện làm điều đó
    trở thành có thể
  • 7:15 - 7:18
    để tôi đấu lại được dân chuyên nghiệp?
  • 7:18 - 7:22
    Ồ, những anh bạn này không phải chúa.
    Họ cũng chẳng phải con người siêu phàm.
  • 7:22 - 7:23
    Họ chỉ là người thôi,
  • 7:23 - 7:26
    và giống như mọi người khác,
    họ có thể bị đánh bại.
  • 7:26 - 7:28
    Điều đó làm dấy lên câu hỏi thứ hai,
  • 7:29 - 7:31
    "Tôi có thật sự muốn
  • 7:31 - 7:34
    làm mọi thứ để khiến điều đó xảy ra không?"
  • 7:34 - 7:37
    Đó mới là câu hỏi thực sự.
  • 7:37 - 7:40
    Nhiều người có tiềm năng để thành công,
  • 7:40 - 7:42
    nhưng rất ít chấp nhận nỗ lực cố gắng,
  • 7:42 - 7:46
    để hy sinh, để chấp nhận mọi rủi ro
  • 7:46 - 7:49
    và làm mọi việc khó khăn nhưng cần thiết.
  • 7:49 - 7:53
    Vậy nên câu hỏi tiếp theo là,
    "Điều đó sẽ mất gì?"
  • 7:53 - 7:55
    Đối với người mới bắt đầu,
  • 7:55 - 7:56
    tôi sẽ phải từ bỏ công việc,
  • 7:56 - 7:59
    xa nhà, và chuyển tới nơi nào đó
    ở phương nam
  • 7:59 - 8:02
    để chúng tôi tìm thấy trung tâm
    nhảy dù lượn với thời tiết tốt
  • 8:02 - 8:03
    mà mở cửa cả năm.
  • 8:03 - 8:07
    Thứ hai, tôi sẽ phải bán mọi thứ
    mình sở hữu
  • 8:07 - 8:09
    và cầu xin, vay mượn, ăn trộm
  • 8:09 - 8:12
    để chi trả nốt phần tiền còn lại.
  • 8:12 - 8:16
    Thứ ba, có lẽ khó khăn nhất,
    đó là tôi phải tìm 4 người khác
  • 8:16 - 8:19
    cũng điên rồ như tôi, những người
    cùng có chung mục tiêu
  • 8:19 - 8:22
    và cũng sẵn sàng cống hiến tương tự.
  • 8:22 - 8:25
    Điều đó không có vẻ như sẽ trở nên
    hợp lí.
  • 8:30 - 8:32
    Nên tôi suy nghĩ kĩ càng.
  • 8:32 - 8:36
    Tôi nghĩ rằng, "Đây là điều tôi muốn hơn
    bất cứ điều gì khác.
  • 8:37 - 8:39
    Tôi sẽ phải thử."
  • 8:39 - 8:42
    Vậy nên tôi đã từ bỏ công việc của mình,
    chất lên xe
  • 8:42 - 8:45
    đống quần áo tôi còn lại sau khi bán
    đi tất cả mọi thứ,
  • 8:45 - 8:47
    và đi tới phương nam tìm kiếm
    một đội cho mình.
  • 8:47 - 8:51
    May mắn thay, tôi thật sự đã tìm thấy
    những người cũng điên rồ như mình,
  • 8:51 - 8:54
    những người cũng muốn cống hiến và
    theo đuổi cùng mục tiêu.
  • 8:54 - 8:57
    Chúng tôi tới một trung tâm nhảy dù
    ở Arizona.
  • 8:57 - 8:59
    Chúng tôi sống trong xe của mình.
  • 8:59 - 9:00
    Chúng tôi ăn hết đồ ướp lạnh.
  • 9:00 - 9:04
    Chúng tôi nhảy dù cả ngày, vào mỗi ngày.
  • 9:04 - 9:07
    Sau 10 tháng và 750 cú nhảy,
  • 9:07 - 9:10
    chúng tôi đã lọt vào giải
    Chung kết nhảy dù Quốc gia.
  • 9:10 - 9:13
    Chúng tôi đối đầu trực diện với
    những đội chuyên nghiệp.
  • 9:13 - 9:15
    Điều đó thật tuyệt;
    chúng tôi cùng ở cấp độ của họ,
  • 9:15 - 9:18
    nhảy dù cũng tốt như khi tôi
    quan sát đội Pháp.
  • 9:18 - 9:20
    Vì giờ đây tôi đã có thể bay
    như thế này,
  • 9:20 - 9:23
    nó thần kì hệt như tôi muốn nó
    như vậy.
  • 9:24 - 9:28
    Nhưng khi chúng ta đã làm thịt xong
    con gà, chúng ta sẽ mất miếng thịt.
  • 9:29 - 9:32
    Vào lúc này, tôi nhận ra rằng nhiệm vụ
    về giải vô địch thế giới đã kết thúc.
  • 9:32 - 9:34
    Tôi hết thời gian và hết tiền.
  • 9:34 - 9:38
    Nếu tôi muốn có bữa ăn vào tối hôm đó,
    tôi sẽ phải tìm một công việc.
  • 9:38 - 9:43
    Rồi bỗng nhiên, tôi bắt đầu được các đội
    nhảy dù toàn thế giới bắt liên lạc.
  • 9:43 - 9:46
    Họ đã trông thấy điều tân binh
    chúng tôi đã làm được,
  • 9:46 - 9:49
    sự tiến bộ vượt bậc
    chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
  • 9:49 - 9:51
    Chưa đội nào từng làm được như vậy
    trước đây.
  • 9:51 - 9:55
    Và họ nghĩ rằng, "Nếu chúng tôi làm được,
    có thể họ cũng làm được như vậy.
  • 9:55 - 9:59
    Họ bắt đầu thuê tôi để chỉ cho họ
    cách làm.
  • 9:59 - 10:00
    Trước khi tôi biết điều đó,
  • 10:00 - 10:03
    toàn bộ lịch của tôi phủ kín với
    việc huấn luyện các đội.
  • 10:03 - 10:06
    Tôi được trả tiền để làm điều này.
  • 10:07 - 10:09
    Sau đó tôi nhận được một cuộc gọi
  • 10:09 - 10:11
    từ trung tâm nhảy dù lớn nhất
    ở California;
  • 10:11 - 10:13
    một trong những trung tâm lớn nhất
    thế giới.
  • 10:13 - 10:14
    Họ đề nghị một công việc.
  • 10:14 - 10:18
    Họ muốn tự thành lập một đội riêng;
    tự tài trợ.
  • 10:18 - 10:19
    Họ muốn thuê tôi
  • 10:19 - 10:22
    làm huấn luyện viên và đội trưởng
    của nhóm đó.
  • 10:23 - 10:25
    Họ định trả tôi để thực hiện 4-way.
  • 10:25 - 10:29
    Họ định trả tôi để làm công việc mà tôi
    sẽ bán mọi thứ trừ linh hồn mình
  • 10:29 - 10:32
    để có tiền thực hiện nó.
  • 10:32 - 10:34
    Chưa từng có công việc thế này trước đây;
  • 10:34 - 10:36
    đó là lí do tôi chưa từng nghĩ về việc tìm
    kiếm chúng.
  • 10:36 - 10:38
    Công việc đã tìm đến tôi.
  • 10:38 - 10:42
    Sự theo đuổi chiến thắng đã tạo ra cho tôi
    cơ hội này.
  • 10:42 - 10:45
    Đó là sự theo đuổi chứ không chỉ riêng
    việc chiến thắng không.
  • 10:45 - 10:47
    Tôi vẫn chưa bao giờ thắng điều gì.
  • 10:47 - 10:49
    Đây là cơ hội một lần trong đời,
  • 10:49 - 10:52
    tôi không định để nó lướt qua
    phút giây nào hết.
  • 10:57 - 11:00
    Họ cho tôi cơ hội gặp một đội
    chọn lọc
  • 11:00 - 11:01
    với vài bạn thân của tôi
  • 11:01 - 11:04
    người có tiềm năng
    không giới hạn với môn thể thao này.
  • 11:04 - 11:06
    Chúng tôi bắt đầu huấn luyện ngay lập tức.
  • 11:06 - 11:10
    Chúng tôi học tập căng thẳng hơn
    bất cứ đội nào tôi từng tham gia.
  • 11:11 - 11:14
    Mỗi ngày, chúng tôi có cơ hội để thật sự
    thử thách bản thân,
  • 11:14 - 11:16
    để trở thành vận động viên giỏi nhất,
  • 11:16 - 11:19
    người bay giỏi nhất, đồng đội tốt nhất,
  • 11:19 - 11:22
    và những người thật sự tốt nhất
    chúng tôi có thể trở thành.
  • 11:22 - 11:25
    Tôi biết đó là những lời lẽ sáo rỗng
    nhất thế giới,
  • 11:25 - 11:28
    nhưng tôi đã thật sự, thật sự sống
    với giấc mơ của mình.
  • 11:30 - 11:31
    Sau đó, có một hôm tôi bị đánh thức
  • 11:31 - 11:35
    thường thì tôi sẽ nhảy khỏi giường;
    không thể chờ đợi để được đi làm.
  • 11:35 - 11:39
    Nhưng hôm đó lại khác.
  • 11:40 - 11:42
    Vào hôm ấy, tôi không thể dậy
    khỏi giường.
  • 11:42 - 11:44
    Tôi cảm thấy nặng trĩu,
  • 11:44 - 11:46
    như thể có ai ấn tôi xuống giường vậy.
  • 11:46 - 11:50
    Tôi cố gom suy nghĩ của mình,nhưng lại
    không thể nghĩ một cách nghiêm túc.
  • 11:50 - 11:51
    Tôi cố mở mắt,
  • 11:51 - 11:54
    nhưng lại không có năng lượng để
    ép mí mắt mình mở ra.
  • 11:55 - 11:58
    Sau đó tôi nghĩ,
    "Có điều gì đó không đúng.
  • 11:58 - 12:00
    Điều gì đó thật sự sai ở đây."
  • 12:01 - 12:04
    Khi tôi cuối cùng có thể mở đôi mắt
    của mình,
  • 12:04 - 12:08
    Tôi thấy bản thân đang nằm thẳng và
    nhìn chằm chằm lên trần nhà.
  • 12:09 - 12:15
    Tôi thấy dây rợ, ống, đèn và thiết bị đo
    trên người tôi.
  • 12:15 - 12:19
    Tôi nhận ra mình thức dậy trên giường
    bệnh viện.
  • 12:20 - 12:22
    Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra,
  • 12:22 - 12:24
    tôi đang làm gì ở đó hay có chuyện gì.
  • 12:26 - 12:29
    Tôi sớm phát hiện ra rằng tôi đã
    ở trong một vụ đâm máy bay.
  • 12:30 - 12:34
    Trong vụ tại nạn, tôi bị gãy cổ, nứt
    xương sọ,
  • 12:34 - 12:36
    tổn thương não nghiêm trọng,
  • 12:36 - 12:39
    hỏng một bên phổ và có vài tổn thương
    bên trong khác.
  • 12:41 - 12:43
    Bạn có thể tưởng tượng điều này
    khá khó chịu,
  • 12:43 - 12:46
    bởi điều cuối cùng tôi có thể nhớ đó là,
    tôi tuyệt vời.
  • 12:46 - 12:48
    Tôi ở trên đỉnh vinh quang thế giới.
  • 12:51 - 12:52
    Đó không phải toàn bộ tin xấu.
  • 12:53 - 12:57
    Máy bay chở chúng tôi có 22 người;
  • 12:57 - 13:01
    16 trong 22 người đã chết trong
    vụ tai nạn.
  • 13:02 - 13:06
    Một trong số họ là đồng đội của tôi,
    người mà tôi coi như đứa em trai của mình.
  • 13:06 - 13:09
    Những người khác là thành viên của đội
    Tomscat đến từ Hà Lan,
  • 13:09 - 13:12
    họ đến làm việc với tôi ở California.
  • 13:12 - 13:15
    Toàn bộ những người còn lại là
    những người bạn thân của tôi
  • 13:17 - 13:19
    Vụ tai nạn xảy ra hơn 1 tháng trước.
  • 13:20 - 13:24
    Họ bảo tôi rằng tôi hôn mê gần 6 tuần
    và sụt 40 pounds.
  • 13:26 - 13:30
    Khi tôi ngồi đó cố gắng xâu chuỗi
    toàn bộ điều này,
  • 13:30 - 13:33
    tôi nhận ra rằng những người bạn này
    không chỉ đã ra đi
  • 13:33 - 13:36
    mà họ còn được chôn nhiều tuần trước.
  • 13:36 - 13:38
    Điều này đã là quá khứ.
  • 13:47 - 13:52
    Bác sĩ xuất hiện, và nói rằng tôi
    rất may mắn sống sót.
  • 13:52 - 13:53
    Điều đó khá rõ ràng.
  • 13:54 - 14:00
    Ông ấy nói rằng có vẻ như tôi sẽ hồi phục
    và trở lại cuộc sống bình thường.
  • 14:01 - 14:03
    Nhưng đó sẽ là một sự
    bình thường mới.
  • 14:03 - 14:06
    Đó sẽ là sự bình thường bao gồm
    đơn thuốc mỗi ngày
  • 14:06 - 14:11
    và loại trừ bất cứ hoạt động thể thao
    khắc nghiệt nào,
  • 14:11 - 14:14
    và tôi chắc chắn sẽ không được nhảy dù
    lần nữa.
  • 14:14 - 14:16
    Điều đó như thể tôi tỉnh dậy
  • 14:16 - 14:18
    ở một thế giới hoàn toàn khác hẳn
    thế giới tôi từng nhớ,
  • 14:18 - 14:20
    như thể có một vũ trụ song song,
  • 14:20 - 14:23
    và ở đây tôi hoàn toàn là một người khác.
  • 14:23 - 14:25
    Trong thế giới mà tôi nhớ,
  • 14:25 - 14:29
    tôi đã thật khoẻ mạnh, tự tin và
    hoàn toàn độc lập.
  • 14:29 - 14:32
    Tôi đã có mục tiêu thật rõ ràng
    để nhắm đến.
  • 14:32 - 14:35
    Tôi có một con đường mà tôi đã lên
    kế hoạch bước đi thế nào.
  • 14:35 - 14:36
    Tôi biết tôi là ai,
  • 14:36 - 14:39
    và người tôi đã hy vọng được trở thành
    khi theo đuổi mục tiêu ấy.
  • 14:42 - 14:44
    Mọi thứ đã chấm hết.
  • 14:45 - 14:48
    Bây giờ tôi tỉnh dậy là một người
    hoàn toàn khác.
  • 14:48 - 14:51
    Tôi yếu đuối, mong manh.
  • 14:51 - 14:53
    Tôi cảm thấy bấp bênh.
  • 14:53 - 14:55
    Tôi đã không thể nghĩ thông suốt.
  • 14:55 - 14:58
    Tôi hoàn toàn phụ thuộc vào mọi người khác
    trong mọi việc.
  • 15:01 - 15:03
    Tôi không nhận ra chính mình .
  • 15:03 - 15:06
    Tôi không nhận ra chính bản thân khi tôi
    nhìn từ bên trong;
  • 15:06 - 15:10
    và chắc chắn không biết đó là ai
    khi nhìn vào trong gương.
  • 15:10 - 15:14
    Tôi không biết rằng tương lai mình
    có thể có những gì.
  • 15:15 - 15:17
    Nhưng có một điều duy nhất mà tôi nhớ.
  • 15:18 - 15:22
    Tôi nhớ cảm giác khi được thật sự sống
    với ước mơ của mình.
  • 15:23 - 15:26
    Sau khi có cơ hội trải qua một cuộc đời
    như vậy
  • 15:26 - 15:29
    tôi không muốn hạ mục tiêu xuống.
  • 15:29 - 15:33
    Nếu tôi không thể nhảy dù nữa,
    tôi sẽ phải tìm một ước mơ mới.
  • 15:34 - 15:37
    Nhưng liệu tôi có thể tiếp tục theo đuổi
    chức vô địch thế giới không
  • 15:37 - 15:40
    thậm chí với những tình trạng như vậy,
  • 15:40 - 15:42
    đều phụ thuộc vào 2 câu hỏi tương tự,
  • 15:43 - 15:46
    "Tôi có thể thành công không?"
  • 15:46 - 15:49
    Ngoại trừ chuẩn đoán nghiêm khắc
    của bác sĩ,
  • 15:49 - 15:52
    tôi không thấy bất cứ lí do nào
    khiến tôi không thể nhảy dù lần nữa
  • 15:52 - 15:54
    Tuỷ sống của tôi, may thay,
    còn nguyên vẹn.
  • 15:54 - 15:58
    Nội tạng của tôi đủ khoẻ để tôi có thể
    sử dụng.
  • 15:59 - 16:01
    "Tôi có muốn nó đến mức
  • 16:01 - 16:03
    chấp nhận mọi thứ để khiến điều đó
    xảy ra?"
  • 16:04 - 16:06
    Tôi chưa từng ở tình huống nào như vậy
    trước đây,
  • 16:06 - 16:08
    nên tôi thật sự không biết sẽ mất
    những gì,
  • 16:08 - 16:12
    nhưng tôi biết rằng nếu tôi có thể
    trải qua khoảng thời gian này,
  • 16:12 - 16:15
    tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận mọi thách thức
    xuất hiện.
  • 16:17 - 16:21
    Bởi câu trả lời là có cho cả 2 câu hỏi,
    tôi phải thử, bắt buộc.
  • 16:23 - 16:26
    Chúng tôi đã hồi phục, xây dựng lại
    đội của mình.
  • 16:26 - 16:28
    Chúng tôi vào được giải Vô địch Quốc gia
    cùng năm đó,
  • 16:29 - 16:31
    và chúng tôi dành được huy chương đồng.
  • 16:31 - 16:35
    Chúng tôi xây dựng lại nhóm,
    tham gia giải Vô địch Quốc gia năm sau,
  • 16:35 - 16:37
    và dành được huy chương bạc.
  • 16:37 - 16:40
    Lại tiếp tục xây dựng đội, trở lại
    giải Quốc gia
  • 16:40 - 16:43
    và cuối cùng, dành được huy chương vàng
  • 16:43 - 16:45
    và dành giải Vô địch Thế giới
  • 16:45 - 16:47
    năm lần liên tiếp.
  • 16:50 - 16:51
    (Vỗ tay)
  • 16:58 - 17:00
    Cảm ơn các bạn, tôi cần uống nước chút.
  • 17:01 - 17:04
    Cuối cùng khi đã đạt được mục tiêu
    mình theo đuổi,
  • 17:04 - 17:06
    tôi không thể cảm thấy tự hào hơn,
  • 17:06 - 17:10
    nhưng những giải vô địch và huy chương
    đặc biệt ấy
  • 17:10 - 17:12
    chỉ là khoảnh khắc nhất thời.
  • 17:12 - 17:14
    Chúng thật ngắn ngủi.
  • 17:14 - 17:17
    Thật sự theo đuổi ước mơ,
    theo đuổi mục tiêu của bạn,
  • 17:17 - 17:19
    đó là một cách sống.
  • 17:19 - 17:22
    Và sau khi gần như bị tước đi
    cả cuộc sống,
  • 17:22 - 17:25
    đó là cách sống mà tôi vẫn sẽ luôn
    lựa chọn.
  • 17:27 - 17:30
    Các bạn có những ý tưởng
    tuyệt vời. Đó là lí do bạn ở đây.
  • 17:30 - 17:32
    Đó là bản chất của TED.
  • 17:32 - 17:34
    Với những ý tưởng đó hãy lập ra
    mục tiêu rõ ràng.
  • 17:35 - 17:38
    Hãy chắc chắn rằng bạn không chỉ
    nói về chúng.
  • 17:38 - 17:40
    Theo đuổi chúng.
  • 17:40 - 17:41
    Thực hiện chúng.
  • 17:41 - 17:42
    Theo đuổi đam mê.
  • 17:42 - 17:44
    Tôi biết đây là những lời
    các bạn chán nghe rồi,
  • 17:44 - 17:46
    nhưng chúng không chỉ là lời sáo rỗng.
  • 17:46 - 17:49
    Chúng rất thực tế
    nếu bạn muốn biến chúng thành hiện thực.
  • 17:49 - 17:52
    Hãy hỏi bản thân 2 câu hỏi này,
  • 17:52 - 17:55
    "Bạn có khả năng thành công không?"
  • 17:55 - 17:59
    Và nếu có, "Bạn có muốn nó đến mức
    sẽ làm tất cả mọi thứ hay không?"
  • 18:00 - 18:02
    Và nếu bạn trả lời có cho cả 2 câu hỏi,
  • 18:02 - 18:05
    thì bạn nợ bản thân sự cố gắng.
  • 18:05 - 18:07
    Điều đó không quan trọng.
  • 18:08 - 18:11
    Nó không quan trọng liệu bạn
    có thắng hay không.
  • 18:11 - 18:13
    Biến nó trở thành thời gian quyết định.
  • 18:13 - 18:16
    Tạo cơ hội để đánh liều vì số phận.
  • 18:16 - 18:19
    Kể cả nếu bạn không hoàn thành
    chính xác điều bạn đang theo đuổi,
  • 18:19 - 18:22
    chính sự theo đuổi mục tiêu của mình,
    chỉ việc làm như vậy thôi,
  • 18:22 - 18:26
    bạn sẽ làm phong phú cuộc sống của mình
    nhiều hơn bạn có thể dự liệu.
  • 18:26 - 18:29
    Tôi cực kì khuyến khích bạn làm như vậy.
  • 18:29 - 18:30
    Xin cảm ơn.
  • 18:30 - 18:31
    (Vỗ tay)
Title:
Nhà vô địch nhảy dù thế giới | Dan Brodsky-Chenfeld | TEDxFlanders
Description:

Bài nói này được thực hiện ở một sự kiện TEDx sử dụng cách thức hội thảo TED nhưng được tổ chức độc lập bởi một cộng đồng địa phương. Để biết thêm thông tin, truy cập http://ted.com/tedx
Nhà vô địch nhảy dù thế giới Dan Brodsky-Chenfeld là một trong những vận động viên và huấn luyện viên giàu kinh nghiệm nhất trong lịch sử Formation Skydiving. Ông ấy thực hiện cú nhảy dù đầu tiên vào năm 1980 và đến hiện tại đã thực hiện hơn 15,000 cú nhảy. Ông ây là một hình mẫu cho mọi vận động viên, không kể trình độ của họ là gì. Ông động viên và khuyến khích những người nhảy dù lập đội và trải nghiệm sự thú vị và thách thức mà chính ông ấy đã trải qua. Cuốn sách "Above all else" của ông ấy đã được xuất bản vào tháng trước.
Trong suốt 18 phút tiếp theo, Dan tiết lộ về sự nghiệp của ông ấy từ lúc bắt đầu khi ông mới chỉ là một người mới học nghề đã từ bỏ tất cả mọi thứ để theo đuổi ước mơ, đến khi ông ấy đạt được mục tiêu cả đời của mình sau khi hồi phục từ một vụ tai nạn máy bay kinh hoàng. Câu chuyện của ông thể hiện sức mạnh tinh thần của con người và khả năng vượt qua những thách thức tưởng như không thế. Tất cả điều bạn cần là câu trả lời có cho hai câu hỏi cụ thể và sự liều lĩnh của số phận.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDxTalks
Duration:
18:36

Vietnamese subtitles

Revisions