-
Năm 2012, khi tôi thực hiện nghệ thuật tranh tường
lên toà tháp giáo đường Hồi giáo Jara
-
ở quê hương tôi tại Gabes, nam Tunisia,
-
Tôi không nghĩ tranh tường có thể cuốn hút
người dân thành phố như vậy.
-
Ban đầu, tôi tìm kiếm một bức tường
trong thành phố
-
và có vẻ như tòa tháp được xây dựng
vào năm 1994
-
Và trong suốt 18 năm, bức tường bê tông 57 mét đó vẫn nguyên một màu xám.
-
Khi tôi gặp vị tu sĩ lần đầu tiên,
và nói với ông ấy điều tôi muốn thực hiện,
-
ông ấy đã phản ứng kiểu như,
"Ơn chúa cuối cùng anh cũng đã đến,"
-
và ông ấy nói với tôi rằng trong suốt chừng ấy năm ông ấy luôn chờ đợi một ai đó
-
làm một cái gì đó lên bức tường.
-
Điều tuyệt vời nhất người tu sĩ này
là ông ấy không đòi hỏi tôi bất kỳ điều gì -
-
không cần bản thiết kế,
hoặc hỏi về những thứ tôi định viết lên.
-
Trong mọi tác phẩm của tôi,
tôi viết ra các thông điệp
-
theo phong cách tranh tường của tôi -
một sự kết hợp giữa thư pháp và tranh tường.
-
Tôi dùng các trích ngôn hoặc bài thơ.
-
Cho tòa tháp, tôi nghĩ rằng
thông điệp phù hợp nhất
-
đặt vào thánh điện phải lấy từ kinh Quran
-
cho nên tôi chọn đoạn kinh này:
-
"Ôi loài người, chúng ta đã tạo ra loài người
từ đàn ông và đàn bà,"
-
làm thành dân chúng và bộ tộc,
cho nên người hãy hiểu biết lẫn nhau."
-
Đây là một lời kêu gọi đại đồng vì hoà bình,
sự kiềm chế và chấp nhận
-
đến từ phía mà chúng ta thường mô phỏng theo
chiều hướng không tốt trên các phương tiện đại chúng.
-
Tôi cảm thấy bất ngờ
về phản ứng của cộng đồng đối với bức vẽ,
-
và cách mà bức vẽ đã khiến học tự hào
khi thấy toà tháp ngày càng được chú ý
-
từ các hãng thông tấn quốc tế
khắp nơi trên thế giới
-
Đối với vị tu sĩ, nó không đơn thuần
là một bức tranh tường
-
nó còn sâu sắc hơn thế.
-
Ông ấy hi vọng rằng toà tháp
sẽ trở thành một biểu tượng của thành phố
-
và thu hút mọi người
đến với Tunisa vốn đã bị quên lãng.
-
Tính toàn diện của thông điệp,
-
bối cảnh chính trị
ở Tunisa tại thời điểm ấy,
-
và rằng tôi đã viết kinh Qur'an
theo phong cách tranh tường
-
không hề nhỏ nhặt
-
Nó đã kết nối cộng đồng
-
Đưa mọi người, các thế hệ tương lai,
-
gần nhau thông qua nghệ thuật thư pháp Ả-rập
-
là những gì tôi thực hiện.
-
Viết lên các thông điệp là phần cốt lõi
trong tác phẩm nghệ thuật của tôi.
-
Điều thực sự thú vị là
ngay cả những người nói tiếng Ả-rập
-
vẫn cần phải rất tập trung
mới giải nghĩa được những gì tôi viết.
-
Bạn không cần phải hiểu nghĩ
mới cảm nhận được tác phẩm.
-
Tôi nghĩ rằng văn tự Ả-rập chạm vào tâm hồn bạn
trước khi nó đến với đôi mắt của bạn.
-
Có một vẻ đẹp tiềm ẩn trong nó
mà bạn không cần đến phiên dịch.
-
Văn tự Ả-rập có thể giao tiếp với bất kỳ ai,
tôi tin như thế;
-
với bạn, với bạn, với bạn, với tất cả mọi người,
-
và rồi khi bạn hiểu ngữ nghĩa,
-
bản cảm thấy có sự kết nối với nó.
-
Tôi luôn cố gắng viết những thông điệp
-
có sự gắn kết với nơi mà tôi đang vẽ,
-
nhưng thông điệp đó
phải có một khía cạnh toàn cầu
-
để mọi người khắp nơi trên thế giới
có thể liên kết với nó.
-
Tôi sinh ra và lớn lên ỏ Pháp, ở Pa-ri,
-
và tôi bắt đầu học viết và đọc tiếng Ả-rập
khi tôi 18 tuổi.
-
Tới nay tôi chỉ viết
các thông điệp bằng tiếng Ả-rập
-
Một trong các lý do
khiến công việc này quan trọng đối với tôi,
-
là bởi vì tất cả những phản ứng
mà tôi được trải nghiệm trên toàn thế giới.
-
Ở Rio de Janeiro, tôi dịch bài thơ tiếng Bồ Đào Nha
-
từ Gabriela Tôrres Barbosa,
-
người đã dành sự trân trọng
cho những người nghèo ở khu ổ chuột,
-
và rồi tôi vẽ phần mái nhà.
-
Cộng đồng địa phương
đã rất tò mò với những gì tôi làm,
-
nhưng ngay khi tôi nói cho họ biết
ý nghĩa của bức thư pháp đó,
-
họ đã cảm ơn tôi,
bởi vì họ cảm thấy gắn kết với nó.
-
Ở Nam Phi, ở Cape Town,
-
dân địa phương Philippi
-
đã cho phép tôi
vẽ bức tường bê tông duy nhất của khu vực
-
đó là một trường học, và tôi đã vẽ lên nó
-
một câu trích ngôn của Nelson Mandela,
-
nói rằng, "[bằng tiếng Ả-rập],"
-
có nghĩa là, "Mọi thứ đều tưởng chừng
không thể cho đến khi nó được hoàn tất."
-
Và rồi một người đã đến nói với tôi, "Chàng trai, sao bạn không viết bằng tiếng Anh?"
-
và tôi trả lời, "Tôi thấy thắc mắc của anh
sẽ hợp lý hơn nếu anh hỏi
-
tại sao tôi không viết bằng tiếng Zulu."
-
Ở Paris, một lần, trong một sự kiện,
-
và khi một người yêu cầu tôi
vẽ lên tường của anh ấy,
-
Và khi anh ta nhìn thấy tôi vẽ bằng tiếng Ả-rập,
-
anh ta đã rất tức giận - thực ra là đã phát điên lên -
và yêu cầu phải xoá bức vẽ đi.
-
Tôi tức giận và thất vọng.
-
Nhưng một tuần sau, người tổ chức sự kiện
đã mời tôi trở lại,
-
và ông ấy cho tôi biết có một bức tường
ngay đối diện ngôi nhà của anh này.
-
Cho nên, anh này -
-
(Cười)
-
kiểu như, buộc phải nhìn bức vẽ mỗi ngày.
-
Ban đầu, tôi định viết, "Bằng tiếng Ả-rập,"
-
có nghĩa là, "Ngay vào mặt bạn," nhưng --
-
(Cười)
-
Tôi quyết định mình phải thông minh hơn
và tôi viết, "[bằng tiếng Ả-rập],"
-
có nghĩa là,
"Hãy mở cửa trái tim bạn."
-
Tôi thực sự rất tự hào
về nền văn hóa của mình,
-
và tôi đang cố gắng trở thành một sứ giả
thông quá các tác phẩm nghệ thuật của tôi.
-
Tôi hy vọng rằng tôi có thể phá vỡ
những khuôn mẫu mà chúng ta đều biết,
-
bằng chính vẻ đẹp của ký tự Ả-rập.
-
Ngày hôm nay, tôi không viết các
bản dịch của các thông điệp lên tường nữa.
-
Tôi không muốn vẻ đẹp
của thư pháp bị phá vỡ,
-
vì đó là nghệ thật và bạn có thể cảm thụ
mà không cần phải hiểu nghĩa của nó,
-
cũng giống như việc thưởng thức âm nhạc
của một quốc gia khác.
-
Vài người cho rằng đấy là
sự khước từ hay đóng cửa,
-
nhưng đối với tôi,
nó thiên về một lời mời gọi -
-
đến với ngôn ngữ của tôi,
văn hoá của tôi, và nghệ thuật của tôi.
-
Cảm ơn các bạn.
-
(vỗ tay)