Return to Video

Chris Abani suy niệm về nhân bản

  • 0:00 - 0:05
    Tôi luôn tìm cầu những cách để ghi lại,
  • 0:05 - 0:10
    chia sẽ và lưu giữ những câu chuyện về những người, rất bình dị trong ngày thường.
  • 0:10 - 0:15
    Những câu chuyện mà có thể mang đến sự chuyễn hóa, hướng đến điều cao quí,
  • 0:15 - 0:17
    nhưng không bao giờ ủy mị,
  • 0:17 - 0:21
    không bao giờ tránh né sự đen tối trong chúng ta,
  • 0:21 - 0:24
    Vì tôi tin rằng chúng ta không khi nào đẹp hơn
  • 0:24 - 0:26
    là khi chúng ta xấu xí nhất.
  • 0:26 - 0:30
    Vì đó là khoảnh khắc chúng ta nhận rõ được chất liệu của ta.
  • 0:30 - 0:35
    Như Chris (dẫn chương trình) nói, tôi lớn lên tại Nigeria...
  • 0:35 - 0:37
    với cả thế hệ trong những năm 80...
  • 0:37 - 0:42
    của những sinh viên biểu tình chống chế độ độc tài quân sự mà cuối cũng đã chấm dứt.
  • 0:43 - 0:45
    Đó không chỉ riêng tôi, mà cả thế hệ của chúng tôi.
  • 0:45 - 0:47
    Nhưng điều mà tôi đã học được...
  • 0:48 - 0:52
    rằng là thế giới chưa bao giờ được giải thoát bởi những cử chỉ lớn lao của đấng cứu rỗi,
  • 0:52 - 0:59
    nhưng đơn giản bởi sự tích góp của những hành động cảm thông một cách nhẹ nhàng, mềm mỏng, gần như không đáng lưu tâm,
  • 0:59 - 1:01
    những hành động cảm thông của ngày thường.
  • 1:01 - 1:07
    Ở Nam Phi họ có một cụm từ gọi là "ubuntu".
  • 1:08 - 1:10
    Ubuntu đến từ một triết lí cho rằng...
  • 1:10 - 1:14
    cách duy nhất cho tôi làm người là để cho bạn rọi lại...
  • 1:14 - 1:16
    nhân tính của tôi trước tôi.
  • 1:16 - 1:20
    Nhưng nếu bạn cũng giống như tôi, nhân tính của tôi thì giống như là cái cửa sổ hơn.
  • 1:20 - 1:22
    Tôi không thực sự nhìn thấy nó, tôi không dành sự chú ý cho nó...
  • 1:22 - 1:25
    đến khi có, bạn biết như là, một con bọ chết dính trên khung cửa sổ.
  • 1:25 - 1:29
    Lúc đấy thì tôi tự dưng thấy, và thường là, không hay chút nào.
  • 1:29 - 1:31
    Thường là như khi tôi chửi rủa lúc đi đường...
  • 1:32 - 1:35
    về những người vừa chạy ô tô vừa uống cafe...
  • 1:35 - 1:38
    và còn gửi email, rồi viết ghi chú.
  • 1:39 - 1:42
    Vậy Ubuntu thực sự nghĩa là...
  • 1:42 - 1:47
    chúng ta không thể là con người mà không có những người khác xung quanh.
  • 1:47 - 1:50
    Nó thực là đơn giản nhưng cũng rất phức tạp.
  • 1:50 - 1:53
    Thế nên tôi nghĩ mình nên bắt đầu bằng những câu chuyện.
  • 1:53 - 1:55
    Tôi nên kể cho bạn câu chuyện về những con người đáng ghi nhận.
  • 1:55 - 1:57
    Vậy nên tôi muốn kể về mẹ tôi.
  • 1:58 - 1:59
    (Cười)
  • 1:59 - 2:01
    Bà ấy cũng đen lắm.
  • 2:01 - 2:02
    Mẹ tôi là người Anh Quốc.
  • 2:02 - 2:04
    Ba mẹ tôi gặp nhau tại Oxford trong nhưng năm 50,
  • 2:04 - 2:06
    rồi mẹ tôi chuyển đến Nigeria và sống ở đấy.
  • 2:06 - 2:10
    Bà cao gần mét sáu, rất mạnh mẽ và rất "Ăng lê".
  • 2:10 - 2:13
    Mẹ tôi "Ăng lê" kiểu như vầy nè -- hoặc là đã từng, vì bà vừa mất.
  • 2:13 - 2:17
    Bà ra California rồi đến Los Angeles thăm tôi,
  • 2:17 - 2:19
    rồi chúng tôi đến thành phố Malibu, nơi mà bà cho là rất đáng thất vọng.
  • 2:19 - 2:21
    (Khán giả cười)
  • 2:21 - 2:23
    Và rồi chúng tôi đi đến một nhà hàng cá,
  • 2:23 - 2:26
    và anh chàng hầu bàn tội nghiệp tên là Chad,
  • 2:26 - 2:28
    Anh ta đến thì mẹ tôi hỏi:
  • 2:28 - 2:30
    "Anh có món gì đặc biệt không, chàng trai?"
  • 2:30 - 2:34
    Rồi Chad đáp lại: "Có chứ, như là, chúng tôi có cá hồi
  • 2:34 - 2:36
    nó như là cuộn lại như món wasabi, vỏ giòn.
  • 2:36 - 2:38
    Nó ngon dữ lắm đó!"
  • 2:38 - 2:41
    Và mẹ tôi quay nhìn tôi và nói,
  • 2:41 - 2:43
    "Anh này đang nói tiếng gì vậy?"
  • 2:43 - 2:44
    (Cười)
  • 2:44 - 2:46
    Tôi nói: "Tiếng Anh đó mẹ"
  • 2:46 - 2:48
    Rồi bà lắc đầu nói:
  • 2:48 - 2:50
    " Ôi, bọn Mỹ này, chúng ta cho họ một ngôn ngữ.
  • 2:50 - 2:52
    Sao họ không dùng chứ?"
  • 2:52 - 2:58
    (Thính giả cười vang)
  • 2:58 - 3:02
    Ờ, người phụ nữ này, người cải đạo từ Giáo Hội Anh
  • 3:02 - 3:04
    sang Công Giáo khi cưới ba tôi...
  • 3:04 - 3:08
    và không có ai mà dữ dội hơn một người Công Giáo cải đạo...
  • 3:08 - 3:12
    bà quyết định dạy dân nông thôn ở Nigeria,
  • 3:12 - 3:14
    đặt biệt là phụ nữ người Igbo,
  • 3:14 - 3:16
    phương pháp theo dõi kỳ rụng trứng,
  • 3:16 - 3:20
    cũng là phương pháp tránh thai duy nhất nhà thờ Công Giáo cho phép.
  • 3:20 - 3:24
    Nhưng mà tiếng Igbo của bà còn kém.
  • 3:24 - 3:26
    Nên bà mang tôi theo làm phiên dịch.
  • 3:26 - 3:28
    Tôi mới có 7 tuổi.
  • 3:28 - 3:29
    (Khán giả cười)
  • 3:29 - 3:31
    Vậy là đây những người phụ nữ đó...
  • 3:31 - 3:34
    người chưa từng bàn về chu kỳ của mình với chồng,
  • 3:34 - 3:38
    và đây tôi đang nói với họ: "Ờ, Thường bao lâu thì bà tới kỳ?"
  • 3:38 - 3:39
    (Khán giả tiếp tục cười)
  • 3:39 - 3:41
    Rồi: "Bà có thấy gì phụt ra không?"
  • 3:41 - 3:42
    (Khán giả tiếp tục cười)
  • 3:42 - 3:44
    Rồi: "Âm hộ của bà sưng đến thế nào?"
  • 3:44 - 3:49
    (Khán giả tiếp tục cười)
  • 3:49 - 3:52
    Mẹ tôi chưa từng nghĩ về mình như một người theo phái nữ quyền (feminist),
  • 3:52 - 3:55
    nhưng mẹ tôi thường hay nói cây này:
  • 3:55 - 3:58
    "Cái gì đàn ông làm được là mẹ sửa được"
  • 3:58 - 4:04
    (Thính giả cười vang và vỗ tay)
  • 4:05 - 4:10
    Lúc mà ba tôi phàn nàn về chuyện này,
  • 4:10 - 4:12
    khi mà mẹ dắt thằng bé 7 tuổi
  • 4:12 - 4:14
    đi dạy cái vụ tránh thai, bạn biết mà,
  • 4:14 - 4:16
    ông thường hay nói: "Oh, bà đang biến nó thành,...
  • 4:16 - 4:18
    bà đang dạy nó cách làm đàn bà mất."
  • 4:18 - 4:20
    Mẹ trả lời: " Ai đó phải làm thôi! Phải hong?"
  • 4:20 - 4:21
    (Khán giả lại cười)
  • 4:21 - 4:24
    Người phụ nữ này, trong suốt cuộc chiến Biafran,
  • 4:25 - 4:27
    chúng tôi bị kẹt trong cuộc chiến,...
  • 4:27 - 4:30
    Mẹ tôi với 5 đứa trẻ.
  • 4:30 - 4:33
    Bà mất một năm, hết trại tị nạn này đến trại tị nạn khác,
  • 4:33 - 4:35
    để tìm đến một sân bay nơi chúng tôi có thể rời khỏi đất nước ấy.
  • 4:35 - 4:41
    Ở mỗi trại tị nạn, bà đều phại đối mặt với bọn lính...
  • 4:41 - 4:43
    muốn bắt anh trai tôi, khi ấy 9 tuổi,
  • 4:43 - 4:45
    và biến anh ấy thành "chiến binh trẻ em".
  • 4:45 - 4:47
    Bạn có hình dung được người phụ nữ cao gần mét sáu,
  • 4:47 - 4:50
    chống lại bọn đàn ông có súng và muốn giết chúng tôi?
  • 4:51 - 4:53
    Suốt cả năm trời ấy...
  • 4:53 - 4:56
    mẹ tôi chưa từng khóc, dù chỉ một lần.
  • 4:56 - 4:58
    Nhưng khi chúng tôi tới Lisbon, ở sân bay...
  • 4:58 - 5:00
    sắp bay đi Anh Quốc,
  • 5:00 - 5:03
    có người phụ nữ nọ thấy mẹ tôi mặc áo váy...
  • 5:03 - 5:07
    bị giặt quá nhiều lần đến nỗi mà nhìn xuyên qua được,
  • 5:07 - 5:10
    với 5 đứa nhóc nhìn đói meo,
  • 5:10 - 5:12
    bà ấy lại hỏi han chuyện gì.
  • 5:12 - 5:13
    Và mẹ tôi kể bà ấy nghe.
  • 5:13 - 5:15
    Rồi người phụ nữ ấy, mở toang vali của mình...
  • 5:15 - 5:18
    tặng tất cả trang phục cho chúng tôi,
  • 5:18 - 5:21
    và cả đồ chơi của con bà ấy nữa, mà chúng không thích lắm, nhưng...
  • 5:21 - 5:22
    (Cười)
  • 5:22 - 5:24
    Đó là lần duy nhất mẹ tôi khóc.
  • 5:25 - 5:27
    Tôi nhớ vài năm sau đó, tôi đang viết sách về mẹ tôi,
  • 5:27 - 5:29
    và tôi hỏi bà: "Sao hồi đó mẹ khóc?"
  • 5:29 - 5:32
    Và mẹ tôi nói: "Con biết không, con có thể rèn tim con thành sắt
  • 5:32 - 5:35
    trước mọi ưu phiền, mọi kinh hãi.
  • 5:35 - 5:40
    Nhưng một hành động tử tế giản dị từ một người hoàn toàn xa lạ
  • 5:40 - 5:42
    sẽ làm con vỡ òa."
  • 5:46 - 5:50
    Những bà cụ trong làng của ba tôi, sau khi chiến tranh qua đi,
  • 5:50 - 5:53
    thuộc lòng tên của từng người đã chết,
  • 5:53 - 6:00
    và rồi họ hát những bài khóc thương, được ghép lại từ những cái tên ấy.
  • 6:00 - 6:02
    Những bài hát quá đỗi ưu sầu đến thiêu đốt tâm can.
  • 6:02 - 6:06
    Và họ sẽ hát những lời ấy chỉ những khi trồng lúa ngoài đồng,
  • 6:06 - 6:08
    như thể họ đang gieo xuống đất quả tim của những người quá cố
  • 6:08 - 6:10
    vào trong hạt gạo.
  • 6:10 - 6:12
    Nhưng đến khi mùa gặt
  • 6:12 - 6:14
    họ lại hát những khúc hân hoan,
  • 6:14 - 6:16
    mà được ghép lại từ tên của từng đứa trẻ
  • 6:16 - 6:18
    được sinh ra trong năm đấy.
  • 6:19 - 6:23
    Rồi mỗi mùa lúa mới, khi mà họ lại hát những bài khóc thương,
  • 6:23 - 6:26
    họ sẽ thay tên của những người chết,
  • 6:26 - 6:28
    bằng đúng số tên của nhừng người vừa được sinh ra.
  • 6:28 - 6:34
    Bằng cách ấy, những người phụ nữ này đã thực hiện sự chuyển hóa rất lớn,
  • 6:34 - 6:36
    Sự chuyển hóa đẹp đẽ.
  • 6:36 - 6:40
    Bạn có biết rằng, trước cuộc diệt chủng tại Rwanda
  • 6:40 - 6:43
    từ chỉ "hiếp dâm" và từ chỉ "hôn nhân"
  • 6:43 - 6:45
    từng là một từ duy nhất?
  • 6:46 - 6:50
    Nhưng hôm nay, phụ nữ đang tái thiết Rwanda.
  • 6:50 - 6:53
    Bạn cũng có biết rằng rằng sau chế độ A-pác-thai,
  • 6:53 - 6:55
    khi chính phủ mới tiến vào nhà quốc hội,
  • 6:55 - 6:59
    thì không thấy có nhà vệ sinh nữ trong tòa nhà?
  • 6:59 - 7:01
    Có vẻ như là chế độ A-pác-thai
  • 7:01 - 7:03
    là chuyện hoàn toàn của đàn ông.
  • 7:04 - 7:08
    Tất cả những điều này nói rằng dù cho sự kinh hãi, và dù cho sự chết,
  • 7:08 - 7:11
    phụ nữ chưa từng đáng kể đến.
  • 7:11 - 7:15
    Nhân tính của họ có vẻ như chưa từng quan trọng với chúng tôi.
  • 7:16 - 7:19
    Khi tôi lớn lên tại Nigeria
  • 7:19 - 7:21
    và đáng ra tôi không nên nói Nigeria vì nó chung chung quá,
  • 7:21 - 7:24
    nhưng là tại Urhobo, vùng người Igbo quê tôi,
  • 7:24 - 7:27
    luôn có lễ trưởng thành cho nam giới trẻ.
  • 7:27 - 7:31
    Nam giới được dạy làm đàn ông theo một cách mà nghĩa là không phải đàn bà,
  • 7:31 - 7:33
    chủ yếu là thế.
  • 7:33 - 7:37
    Và rất nhiều nghi thức liên quan đến giết chóc, giết súc sinh nho nhỏ,
  • 7:37 - 7:39
    đi kèm với lễ, vậy nên khi tôi 13 tuổi
  • 7:39 - 7:42
    và, ý tôi là, nó hợp lý, vì đó là một cộng đồng nông nghiệp,
  • 7:42 - 7:44
    ai đó phải giết súc vật thôi,
  • 7:44 - 7:47
    đâu có tiệm thức ăn chế biến sẵn nào để mà đi mua kangaroo steak đâu...
  • 7:47 - 7:52
    nên khi tôi 13, đến lược tôi phải giết một con dê.
  • 7:52 - 7:56
    Hồi đó tôi là một đứa nhỏ lạ lẫm, nhạy cảm mà không thực sự có thể làm việc đó,
  • 7:56 - 7:58
    nhưng tôi phải làm.
  • 7:58 - 8:00
    Và đáng lẽ tôi phải làm một mình.
  • 8:00 - 8:02
    Nhưng một người bạn của tôi, tên Emmanuel,
  • 8:02 - 8:04
    lớn tuổi hơn tôi rõ rệt,
  • 8:04 - 8:06
    anh ấy từng là lính nhí trong cuộc chiến Biafran,
  • 8:06 - 8:09
    đi cùng với tôi.
  • 8:09 - 8:12
    Điều đó khiến tôi yên tâm,
  • 8:12 - 8:14
    vì anh ấy đã từng thấy nhiều lắm.
  • 8:14 - 8:16
    Hồi tôi đang mới lớn, anh hay kể tôi nghe
  • 8:16 - 8:18
    chuyện anh hay đâm lê người ta,
  • 8:18 - 8:21
    rồi ruột của họ rớt ra, nhưng họ vẫn chạy tiếp.
  • 8:21 - 8:24
    Vậy là anh này cùng đi với tôi,
  • 8:24 - 8:27
    tôi không biết là bạn có bao giờ nghe tiếng dê kêu, hay từng thấy dê...
  • 8:27 - 8:29
    chúng kêu nghe như người vậy,
  • 8:29 - 8:32
    vì vậy chúng tôi gọi bi kịch là "bài hát của con dê".
  • 8:32 - 8:37
    Bạn tôi, Brad Kessler, nói rằng chúng ta đã không trở thành người
  • 8:37 - 8:39
    cho đến khi chúng ta bắt đầu chăn dê.
  • 8:39 - 8:44
    Dù sao, mắt dê nhìn như mắt trẻ con ấy.
  • 8:44 - 8:46
    Nên khi tôi cố giết con dê đó và không thể,
  • 8:46 - 8:51
    Emmanuel khom xuống, đặt tay lên miệng con dê,
  • 8:51 - 8:54
    che mắt nó lại, để tôi không phải nhìn vào đấy,
  • 8:54 - 8:56
    khi tôi giết con dê.
  • 8:57 - 9:01
    Xem có vẻ chẳng có gì lắm, đối với một gã từng trãi như thế,
  • 9:01 - 9:03
    và với anh ấy, giết một con dê đáng ra là
  • 9:03 - 9:05
    chuyện quá bình thường,
  • 9:05 - 9:09
    Vậy mà trong tâm anh vẫn thấy phải bảo vệ tôi.
  • 9:11 - 9:13
    Tôi đã rất nhát gan.
  • 9:13 - 9:15
    Tôi khóc lâu dữ lắm.
  • 9:15 - 9:17
    Và sau đó, anh chẳng hề nói gì cả.
  • 9:17 - 9:19
    chỉ ngồi đó và nhìn tôi khóc cả giờ.
  • 9:19 - 9:21
    Rồi sau đó, anh nói với tôi:
  • 9:21 - 9:26
    "Nó sẽ luôn là khó khăn, nhưng nếu em khóc như vậy mỗi lần,
  • 9:26 - 9:28
    em sẽ chết vì vỡ tim mất."
  • 9:28 - 9:31
    Chỉ cần biết là, đôi lúc
  • 9:31 - 9:34
    biết rằng nó khó khăn là đủ rồi.
  • 9:36 - 9:39
    Dĩ nhiên khi nó về dê thì làm tôi nghĩ đến cừu,
  • 9:39 - 9:41
    theo một cách không hay.
  • 9:41 - 9:43
    (Cười đùa)
  • 9:43 - 9:47
    Tôi sinh 2 ngày sau Giáng sinh .
  • 9:47 - 9:50
    Nên lớn lên tôi có bánh kem và đủ thứ,
  • 9:50 - 9:54
    nhưng tôi chưa từng có quà, vì tôi sinh sau Giáng sinh 2 ngày.
  • 9:55 - 9:58
    Hồi tôi khoảng 9 tuổi, chú tôi vừa mới đi Đức về,
  • 9:58 - 10:01
    và chúng tôi có cha sứ đến chơi nhà,
  • 10:01 - 10:03
    mẹ tôi đang đãi trà ông ấy,
  • 10:03 - 10:07
    và chú tôi đột nhiên nói: "Quà của Chris đâu rồi?"
  • 10:07 - 10:11
    Và mẹ tôi nói:" Đừng nói chuyện đó trước mặt khách."
  • 10:11 - 10:14
    Nhưng mà chú tôi rất muốn thể hiện mình vừa mới về,
  • 10:14 - 10:16
    nên chú gọi tôi ra, và nói:
  • 10:16 - 10:18
    "Vào phòng ngủ, phòng chú ấy.
  • 10:18 - 10:20
    Lấy bất cứ thứ gì con thích trong vali.
  • 10:20 - 10:22
    Quà sinh nhật của con đó"
  • 10:22 - 10:24
    Tôi chắc là chú nghĩ tôi sẽ lấy sách hay áo gì đấy,
  • 10:24 - 10:27
    nhưng tôi tìm thấy một con cừu bơm hơi.
  • 10:27 - 10:33
    (Khán giả cười)
  • 10:33 - 10:35
    Nên tôi thổi nó lên và chạy vào phòng khách,
  • 10:35 - 10:37
    trỏ tay vào nơi đáng ra không nên trỏ,
  • 10:37 - 10:40
    tôi đang vẫy vẫy con cừu kêu beep beep,
  • 10:40 - 10:43
    và mẹ tôi làm như là sắp chết vì sốc vậy.
  • 10:43 - 10:45
    (Cười)
  • 10:46 - 10:49
    Và Cha McGetrick rất bình thản,
  • 10:49 - 10:51
    chỉ khuấy ly trà và nhìn mẹ tôi nói,
  • 10:51 - 10:54
    "Không sao đâu Daphne, tôi là người Scotland mà"
  • 10:54 - 10:56
    (Khán giả cười vang)
  • 10:56 - 11:10
    (Vỗ tay)
  • 11:10 - 11:16
    Những ngày cuối trong tù của tôi, 18 tháng cuối,
  • 11:16 - 11:20
    bạn tù của tôi, trong năm ấy, năm đầu của 18 tháng..
  • 11:20 - 11:23
    Bạn tù của tôi là cậu bé 14 tuổi.
  • 11:23 - 11:26
    Tên là John James,
  • 11:26 - 11:30
    và hồi đó nếu mà một người trong nhà phạm tội,
  • 11:30 - 11:33
    nhà binh sẽ giữ bạn như là con tin
  • 11:33 - 11:35
    đến khi gia đình bạn ra tòng.
  • 11:35 - 11:38
    Vậy là cậu trai 14 tuổi này đang chờ án tử.
  • 11:38 - 11:40
    Và không phải ai mang án tử đều là tù nhân chính trị..
  • 11:40 - 11:43
    Cũng có những tên rất xấu xa.
  • 11:43 - 11:46
    Cậu ấy mang vào được hai quyển truyện tranh, 2 quyển truyện
  • 11:46 - 11:48
    Người nhện (Spiderman) và X-men.
  • 11:48 - 11:49
    Cậu ấy mê lắm,
  • 11:49 - 11:51
    Khi mà đọc chán rồi,
  • 11:51 - 11:55
    cậu bắt đầu dạy bọn tử tù đọc chữ
  • 11:55 - 11:57
    với những quyển truyện ấy.
  • 11:57 - 12:01
    Thế là, tôi nhớ đêm từng đêm,
  • 12:01 - 12:03
    bạn có thể nghe bọn họ, những tên tù sừng sỏ,
  • 12:03 - 12:08
    lúi xúi xung quanh John James, đọc theo: "Bắt lấy, Người Nhện!"
  • 12:08 - 12:10
    (Cười)
  • 12:10 - 12:12
    Thật đáng kinh ngạc.
  • 12:13 - 12:15
    Tôi lúc đó lo lắm.
  • 12:15 - 12:17
    Cậu ấy chẳng biết án tử là gì cả.
  • 12:17 - 12:19
    Tôi đi tù hai lần rồi,
  • 12:19 - 12:21
    và tôi sợ chết khủng khiếp.
  • 12:21 - 12:23
    Và cậu ấy luôn cười và nói:
  • 12:23 - 12:25
    "Thôi mà mầy, mình sẽ thoát thôi"
  • 12:25 - 12:27
    Rồi tôi nói: "Sao mầy biết?"
  • 12:27 - 12:30
    Thì cậu ấy nói: "Ờ, tao nghe nói vậy ở vườn nho"
  • 12:31 - 12:33
    Họ giết cậu ấy.
  • 12:33 - 12:36
    Họ trói tay cậu ấy vào cái ghế,
  • 12:36 - 12:41
    và họ đóng đinh dương vật cậu ấy vào cái bàn với cái đinh tất rưỡi.
  • 12:42 - 12:45
    Rồi bỏ cậu ấy chảy máu cho đến chết.
  • 12:45 - 12:53
    Thế là tôi đơn độc, vì tôi chia sẽ xúc cảm của mình.
  • 12:54 - 12:59
    Xung quanh ta, khắp nơi, luôn có những người như thế.
  • 12:59 - 13:05
    Người Igbo thường nói rằng chính họ dựng lên các thần.
  • 13:05 - 13:07
    Họ sẽ đến với nhau như là cộng đồng,
  • 13:07 - 13:10
    và bày tỏ lời nguyện cầu.
  • 13:10 - 13:12
    Và lời nguyện của họ được mang đến cho thầy pháp
  • 13:12 - 13:15
    người sẽ tìm một vật linh
  • 13:15 - 13:17
    và những hiến tế thích đáng được tiến hành,
  • 13:17 - 13:20
    và vị thần sẽ được dựng đền thờ.
  • 13:20 - 13:25
    Nhưng nếu vị thần trở nên hung bạo và bắt đầu đòi nhiến tế mạng người,
  • 13:25 - 13:27
    người Igbo sẽ hủy hoại vị thần ấy.
  • 13:27 - 13:30
    Họ sẽ phá bỏ đền thờ,
  • 13:30 - 13:32
    và ngừng gọi tên vị thần.
  • 13:32 - 13:37
    Đó là cách họ tìm lại nhân tính của họ.
  • 13:37 - 13:39
    Từng ngày, mỗi chúng ta ở đây,
  • 13:39 - 13:42
    chúng ta đang tạo ra những vị thần mà đã trở nên hung hăng,
  • 13:42 - 13:45
    và đã đến lúc chúng ta bắt đầu đánh đổ đi những thần ấy,
  • 13:45 - 13:47
    và quên đi tên của chúng.
  • 13:48 - 13:51
    Điều ấy không đòi hỏi gì lớn lao.
  • 13:51 - 13:55
    Tất cả cần có là nhận ra trong chúng ta, hàng ngày,
  • 13:55 - 13:58
    một vài trong chúng ta có thể thấy, được bao quanh bởi những người
  • 13:58 - 14:01
    như những người tôi đã kể bạn nghe.
  • 14:01 - 14:04
    Vài người trong chúng ta trong thính phòng, những con người tuyệt vời,
  • 14:04 - 14:09
    mang đến cho chúng ta tấm gương để soi vào nhân tính của mình.
  • 14:10 - 14:15
    Tôi xin kết thúc với một bài thơ của một nhà thơ Mỹ bút danh Lucille Clifton.
  • 14:15 - 14:20
    Tựa bài thơ là "Rượu Kính", xin dành tặng cho bạn tôi Vusi
  • 14:20 - 14:22
    đang hiện diện trong thính giả ở đây.
  • 14:24 - 14:26
    "Rượu Kính"
  • 14:26 - 14:29
    Bắc Carolina, 1999.
  • 14:29 - 14:35
    "Xin dâng cho đất này, rượu này.
  • 14:36 - 14:39
    Tôi hình dung ông lão đang khóc đây,
  • 14:39 - 14:43
    Xa khuất tầm nhìn của đốc công
  • 14:43 - 14:46
    Ông đặt lưỡi mình qua cái lỗ
  • 14:46 - 14:50
    Nơi là răng, nếu ông ta trọn vẹn.
  • 14:51 - 14:55
    Nó đau nơi cái răng đã từng,
  • 14:55 - 14:58
    Nơi đất mẹ đã từng,
  • 14:58 - 15:04
    Nhà, vợ, con trai và con gái xinh.
  • 15:04 - 15:09
    Ông lau khổ đau khỏi mặt mình,
  • 15:09 - 15:13
    Và đưa tay khát vào lưỡi khát,
  • 15:13 - 15:16
    Và nếm vị mặn.
  • 15:19 - 15:21
    Tôi gọi cái tên có thể của ông ấy,
  • 15:21 - 15:25
    Đây dành cho ông, ông lão.
  • 15:26 - 15:30
    Rượu này, đất mặn này."
  • 15:30 - 15:32
    Xin cảm ơn.
  • 15:32 - 15:51
    (Vỗ tay)
Title:
Chris Abani suy niệm về nhân bản
Speaker:
Chris Abani
Description:

Chris Abani kể những câu chuyện về con người: người đối mặt với lính tráng. Người biết cảm thông. Người biết tìm lại nhân tính của mình. Nghĩa là "Ubuntu", như anh ấy nói: cách duy nhất cho tôi làm người là cho bạn rọi lại nhân tính của tôi trước tôi.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
15:51
KHOA TRAN added a translation

Vietnamese subtitles

Revisions