1 00:00:00,865 --> 00:00:04,484 Cái nhìn tươi đẹp về tương lai, 2 00:00:05,128 --> 00:00:07,662 cái nhìn hiện thực về tương lai, 3 00:00:07,686 --> 00:00:12,233 và chính tương lai, một cái nhìn trưởng thành về nó -- 4 00:00:12,800 --> 00:00:16,778 Tôi muốn thử hòa quyện cả ba cái nhìn này 5 00:00:16,802 --> 00:00:18,931 thành một bản sắc trong đêm nay. 6 00:00:19,517 --> 00:00:22,762 Các bạn có thể thấy rằng các nhà thơ, bằng nhiều cách khác nhau, 7 00:00:22,786 --> 00:00:26,578 đều đã từng quan sát thứ "bản chất đàm thoại" ấy. 8 00:00:27,156 --> 00:00:28,858 Hẳn bạn đang tự hỏi: 9 00:00:28,882 --> 00:00:31,113 "Bản chất đàm thoại của hiện thực" là gì? 10 00:00:31,706 --> 00:00:34,455 Cụm từ ấy chỉ ra rằng 11 00:00:34,479 --> 00:00:37,649 bất kỳ điều gì bạn khao khát về thế giới -- 12 00:00:38,290 --> 00:00:42,077 về đối tượng trong tình yêu hay hôn nhân, 13 00:00:42,101 --> 00:00:44,108 về con cái của bạn, 14 00:00:44,132 --> 00:00:47,945 về bạn bè, đồng nghiệp, và bản thân bạn, 15 00:00:47,969 --> 00:00:49,317 về cả thế giới của bạn -- 16 00:00:49,341 --> 00:00:53,823 đều sẽ không xảy ra như ý muốn. 17 00:00:54,831 --> 00:00:56,019 Nhưng công bằng thay 18 00:00:56,612 --> 00:00:58,335 những điều thế giới mong muốn -- 19 00:00:58,359 --> 00:01:02,334 những điều người yêu, con cái, đồng nghiệp, 20 00:01:02,358 --> 00:01:03,547 công việc, 21 00:01:03,571 --> 00:01:06,258 hay tương lai đòi hỏi ở chúng ta, 22 00:01:06,282 --> 00:01:07,976 cũng sẽ không thành hiện thực. 23 00:01:08,000 --> 00:01:09,953 Điều thực sự đang diễn ra 24 00:01:09,977 --> 00:01:14,357 là ranh giới giữa những gì bạn nghĩ là "tôi" 25 00:01:14,381 --> 00:01:16,217 và không phải cá nhân "tôi". 26 00:01:16,787 --> 00:01:19,378 Tại ranh giới nơi mà 27 00:01:19,402 --> 00:01:22,496 thứ ta gọi là "bản ngã" và "thế giới" gặp nhau, 28 00:01:22,520 --> 00:01:25,238 là nơi duy nhất mọi thứ đều thực. 29 00:01:25,664 --> 00:01:27,250 Một điều khá lạ đời 30 00:01:27,274 --> 00:01:31,455 là chúng ta dành quá ít thời gian cho ranh giới đàm thoại ấy, 31 00:01:31,757 --> 00:01:37,138 đến nỗi quên đi nó theo cách này hay cách kia. 32 00:01:37,636 --> 00:01:42,377 Tôi đã từng phải tới trạm kiểm soát nhập cảnh, 33 00:01:42,401 --> 00:01:45,901 một loại ranh giới khá là đáng sợ lúc bấy giờ, 34 00:01:45,925 --> 00:01:48,382 để đến Mỹ vào năm ngoái, 35 00:01:48,935 --> 00:01:51,371 mà bạn biết đấy, đáp xuống sân bay quốc tế 36 00:01:51,395 --> 00:01:52,547 từ bên kia Đại Tây Dương, 37 00:01:52,571 --> 00:01:54,266 thì bạn không ở nơi tuyệt nhất 38 00:01:54,290 --> 00:01:56,843 hay trong tâm thế tốt nhất. 39 00:01:56,867 --> 00:02:00,132 Thực tế là bạn sẽ khá mất kiên nhẫn với loài người. 40 00:02:00,156 --> 00:02:04,531 Nên khi tới trạm kiểm soát với cổ áo xộc xệch, 41 00:02:04,555 --> 00:02:06,044 râu một ngày chưa cạo 42 00:02:06,068 --> 00:02:09,407 với một nhúm kiên nhẫn, 43 00:02:09,431 --> 00:02:12,159 người nhân viên nhìn hộ chiếu của tôi 44 00:02:12,183 --> 00:02:14,291 và hỏi: " Ngài Whyte, ngài làm nghề gì?" 45 00:02:14,315 --> 00:02:19,457 Tôi đáp, "Tôi làm việc với bản chất đàm thoại của hiện thực." 46 00:02:19,481 --> 00:02:23,392 (Tiếng cười) 47 00:02:24,964 --> 00:02:27,233 Thế mà anh ta nhướn người ra 48 00:02:27,257 --> 00:02:30,187 nói "Tối qua tôi thực sự cần ngài đấy.' 49 00:02:30,211 --> 00:02:32,599 (Tiếng cười) 50 00:02:32,623 --> 00:02:34,927 (Tiếng vỗ tay) 51 00:02:36,363 --> 00:02:37,513 Tôi nói, "Thực xin lỗi, 52 00:02:37,537 --> 00:02:40,620 khả năng của một nhà thơ, nhà triết học như tôi có hạn. 53 00:02:40,644 --> 00:02:41,857 Tôi không chắc tôi giúp được-- " 54 00:02:41,881 --> 00:02:43,418 Trước khi kịp định hình, 55 00:02:43,442 --> 00:02:46,872 chúng tôi đã bắt đầu nói về hôn nhân của anh ấy. 56 00:02:46,896 --> 00:02:48,569 Người đó trong bộ đồng phục, 57 00:02:48,593 --> 00:02:50,061 thú vị thay, 58 00:02:50,085 --> 00:02:52,298 nhấp nhổm trên hàng ghế nhân viên 59 00:02:52,322 --> 00:02:55,351 để đảm bảo sếp anh ta không thấy 60 00:02:55,375 --> 00:02:57,865 cuộc nói chuyện của chúng tôi. 61 00:02:59,228 --> 00:03:02,073 Nhưng tất cả chúng ta đều sống trong ranh giới đàm thoại ấy 62 00:03:02,097 --> 00:03:04,185 cùng với tương lai. 63 00:03:04,209 --> 00:03:07,963 Tôi muốn các bạn tưởng tượng về tình huống của cô cháu gái Ailen của tôi, 64 00:03:07,987 --> 00:03:09,738 Marlene McCormack, 65 00:03:09,762 --> 00:03:13,206 đứng trên mỏm đá vùng vịnh phía tây ở Tây Ban Nha, 66 00:03:13,230 --> 00:03:15,237 nhìn về Đại Tây Dương rộng lớn. 67 00:03:15,261 --> 00:03:19,018 23 tuổi, cô bé đã đi bộ 500 dặm 68 00:03:19,042 --> 00:03:22,624 từ Cảng Thánh Jean Pied của Pyrenees bên Pháp, 69 00:03:22,648 --> 00:03:24,425 xuyên qua vùng bắc Tây Ban Nha, 70 00:03:24,449 --> 00:03:28,460 trên chuyến hành hương nổi tiếng, vừa cổ vừa hiện đại 71 00:03:28,484 --> 00:03:32,019 mang tên "Camino de Santiago de Compostela" -- 72 00:03:32,043 --> 00:03:34,959 Đường tới Santiago de Compostela. 73 00:03:35,593 --> 00:03:39,431 Tới khi đến được Santiago rồi, 74 00:03:39,455 --> 00:03:41,230 sẽ hơi mất hứng một chút 75 00:03:41,254 --> 00:03:43,576 vì có khoảng một trăm nghìn người sống ở đó 76 00:03:43,600 --> 00:03:46,791 không thực sự chào đón người mới vào thành phố. 77 00:03:46,815 --> 00:03:47,816 (Tiếng cười) 78 00:03:47,840 --> 00:03:52,167 Khoảng mười nghìn người khác cố bán đồ lưu niệm gì đó cho bạn. 79 00:03:52,719 --> 00:03:58,306 Nhưng bạn có khả năng để đi thêm 3 ngày nữa 80 00:03:58,330 --> 00:04:04,725 tới nơi mà Marlene đã đứng, tên tiếng Tây Ban Nha là "Finisterre", 81 00:04:04,749 --> 00:04:06,726 "Finisterre" trong tiếng Anh, 82 00:04:06,750 --> 00:04:10,167 và "Nơi tận cùng thế giới" trong tiếng La-tinh, 83 00:04:10,191 --> 00:04:13,238 nơi đất liền hòa vào đại dương; 84 00:04:13,262 --> 00:04:17,647 nơi hiện tại hòa với tương lai. 85 00:04:18,598 --> 00:04:20,256 Marlene đã đi quãng đường ấy -- 86 00:04:20,280 --> 00:04:23,974 cô bé vừa tốt nghiệp ở tuổi 23 từ Đại học Sligo 87 00:04:23,998 --> 00:04:26,375 với bằng kịch Ai-len. 88 00:04:26,399 --> 00:04:29,791 Cô bé nói "Cháu không nghĩ các công ty lớn trên thế giới 89 00:04:29,815 --> 00:04:31,220 sẽ thu nhận cháu." 90 00:04:31,244 --> 00:04:34,316 Tôi bảo "Cháu này, bác đã làm với nhiều công ty trên thế giới 91 00:04:34,340 --> 00:04:35,493 hàng thập kỷ, 92 00:04:35,517 --> 00:04:39,244 một tấm bằng về diễn kịch là thứ cháu cần nhất -- 93 00:04:39,268 --> 00:04:40,285 (Tiếng cười) 94 00:04:40,309 --> 00:04:41,464 trong thế giới doanh nghiệp." 95 00:04:41,488 --> 00:04:43,028 (Tiếng vỗ tay) 96 00:04:43,740 --> 00:04:46,111 Con bé lại nói: "Cháu cũng không hứng thú lắm. 97 00:04:46,135 --> 00:04:49,758 Cháu không muốn đi dạy, cháu muốn làm một nhà soạn kịch. 98 00:04:49,782 --> 00:04:51,414 Cháu muốn viết kịch bản. 99 00:04:52,132 --> 00:04:56,623 Nên cháu đã tới Camino để có chút can đảm 100 00:04:56,647 --> 00:04:58,826 bước tới tương lai." 101 00:04:58,850 --> 00:05:02,496 "Ở Camino, khoảnh khắc nào là đáng nhớ nhất với cháu, 102 00:05:02,520 --> 00:05:04,064 khoảnh khắc đỉnh cao ấy?" 103 00:05:04,088 --> 00:05:05,996 "Có nhiều khoảnh khắc đáng nhớ 104 00:05:06,020 --> 00:05:10,040 nhưng cháu trân trọng nhất là lúc sau khi tới Camino, 105 00:05:10,064 --> 00:05:14,316 3 ngày cuốc bộ từ Santiago tới mỏm đá. 106 00:05:14,340 --> 00:05:15,956 Cháu đã thực hiện 3 nghi lễ. 107 00:05:15,980 --> 00:05:20,601 Thứ nhất, ăn hết một đĩa Tapas Sò điệp" -- 108 00:05:20,625 --> 00:05:22,190 nếu bạn là người ăn chay, 109 00:05:22,214 --> 00:05:24,667 thì thay bằng vỏ sò điệp vậy. 110 00:05:24,691 --> 00:05:26,142 (Tiếng cười) 111 00:05:26,166 --> 00:05:30,454 Vì vỏ sò là minh chứng và huy hiệu cho quãng đường bạn đã đi, 112 00:05:30,478 --> 00:05:33,255 mỗi mũi tên chỉ lối bạn thấy dọc đường 113 00:05:33,279 --> 00:05:37,344 đều hướng về một vỏ sò dưới đất. 114 00:05:37,368 --> 00:05:39,453 Nghi lễ đầu tiên đang nói: 115 00:05:39,477 --> 00:05:41,385 Bạn đến đây bằng cách nào? 116 00:05:41,409 --> 00:05:44,245 Quãng đường bạn đi ra sao? 117 00:05:44,963 --> 00:05:50,085 Làm sao để hiểu được điều cuộc sống đang nói khi bạn không thấy bị vây hãm, 118 00:05:50,109 --> 00:05:51,267 không bị đè nén, 119 00:05:51,291 --> 00:05:52,699 không bị bỏ lại một mình? 120 00:05:52,723 --> 00:05:57,636 Bạn nghĩ sự sống đang cố nói với bạn điều gì khi đưa bạn tới đây? 121 00:05:58,217 --> 00:06:02,629 Nghi lễ thứ hai, bạn phải tự đốt một thứ gì đó bạn mang theo bên mình. 122 00:06:03,168 --> 00:06:05,610 Tôi hỏi "Cháu đã đốt cái gì thế Marlene?" 123 00:06:05,634 --> 00:06:08,074 "Cháu đã đốt một lá thư và hai tấm thiệp." 124 00:06:08,639 --> 00:06:09,812 "Thú vị thật, 125 00:06:09,836 --> 00:06:11,880 mới 23 tuổi mà cháu mang theo giấy. 126 00:06:11,904 --> 00:06:13,080 Khó tin quá mức." 127 00:06:13,104 --> 00:06:14,414 (Tiếng cười) 128 00:06:14,438 --> 00:06:16,089 Bác tin rằng có sẵn một cái app Camino 129 00:06:16,113 --> 00:06:20,521 có thể giúp cháu xóa hết đống tin nhắn đáng sợ ấy đấy? 130 00:06:20,545 --> 00:06:22,077 (Tiếng cười) 131 00:06:22,101 --> 00:06:24,117 Nó sẽ gắn thêm đèn pin, 132 00:06:24,141 --> 00:06:25,773 thêm chút màu mè 133 00:06:25,797 --> 00:06:28,941 và tan biến vào tàn lửa. 134 00:06:30,157 --> 00:06:33,340 Bạn sẽ mang theo một lá thư hoặc viết ngay tại đó, 135 00:06:33,364 --> 00:06:34,537 rồi đốt. 136 00:06:34,561 --> 00:06:38,905 Tất nhiên ta đều biết có gì trong những lá thư hay tấm thiệp ấy. 137 00:06:38,929 --> 00:06:44,621 Một dạng yêu thương chẳng còn tiếp tục nữa, đúng không? 138 00:06:46,434 --> 00:06:47,993 Cuối cùng, nghi lễ thứ ba: 139 00:06:49,194 --> 00:06:53,631 giữa những đám lửa ấy là một chồng quần áo. 140 00:06:54,405 --> 00:06:56,858 Bạn để lại một thứ quần áo 141 00:06:56,882 --> 00:06:59,270 đã giúp bạn tới được nơi này. 142 00:07:00,179 --> 00:07:03,143 Tôi lại hỏi Marlene, "Cháu bỏ cái gì tại mỏm đá thế?" 143 00:07:03,167 --> 00:07:04,592 Nó trả lời: "Cháu để lại ủng- 144 00:07:04,616 --> 00:07:06,767 đôi mà cháu đang đi luôn. 145 00:07:06,791 --> 00:07:09,266 Chúng rất đẹp, đôi yêu thích của cháu, 146 00:07:09,290 --> 00:07:12,276 nhưng chúng đã bợt đi sau 7 tuần ròng rã. 147 00:07:12,300 --> 00:07:13,825 Nên cháu để lại đôi ủng đó và 148 00:07:13,849 --> 00:07:15,136 rời đi với giày thể thao." 149 00:07:15,160 --> 00:07:17,041 "Tuyệt vời lắm. 150 00:07:17,533 --> 00:07:21,449 Khoảnh khắc đó, khi mặt trời lặn 151 00:07:21,473 --> 00:07:24,179 còn mặt trăng tròn hiện lên sau lưng cháu. 152 00:07:25,190 --> 00:07:30,606 Mặt trăng phản chiếu ánh sáng của ánh nắng dần tắt đẹp đến nỗi 153 00:07:30,630 --> 00:07:33,308 kể cả khi mặt trời đã biến mất dưới đường chân trời, 154 00:07:33,332 --> 00:07:35,571 mặt trăng vẫn có thể nhìn thấy mặt trời. 155 00:07:37,657 --> 00:07:39,164 Mặt trăng phủ lên cháu, 156 00:07:40,090 --> 00:07:45,208 cháu nhìn bóng mình vượt qua Đại Tây Dương, 157 00:07:45,232 --> 00:07:47,019 vượt qua biển lớn. 158 00:07:47,614 --> 00:07:48,765 Thế là cháu nghĩ 159 00:07:48,789 --> 00:07:51,385 'Con người mới của mình đang tiến về tương lai kìa!' 160 00:07:51,939 --> 00:07:57,394 Nhưng đột nhiên cháu nhận ra mặt trời đang lặn sâu hơn nữa. 161 00:07:57,418 --> 00:08:01,539 Mặt trăng mất đi ánh phản chiếu 162 00:08:01,563 --> 00:08:03,827 còn cái bóng của cháu cũng tan đi. 163 00:08:03,851 --> 00:08:06,963 Chính vào lúc ấy, trong toàn chuyến hành trình Camino 164 00:08:06,987 --> 00:08:12,975 cháu nhận ra cháu đang tiến về vùng biển vô định 165 00:08:12,999 --> 00:08:14,406 của tương lai mình." 166 00:08:15,831 --> 00:08:17,653 Câu chuyện ấn tượng tới mức 167 00:08:17,677 --> 00:08:19,002 tôi viết ra đoạn thơ này. 168 00:08:19,026 --> 00:08:20,531 Lúc đó chúng tôi đang lái xe. 169 00:08:20,555 --> 00:08:22,228 Chúng tôi về nhà, tôi ngồi trên ghế 170 00:08:22,252 --> 00:08:24,029 và viết tới tận 2 giờ sáng-- 171 00:08:24,053 --> 00:08:25,447 mọi người đều đã ngủ-- 172 00:08:25,471 --> 00:08:28,318 và tôi đưa nó cho Marlene vào bữa sáng. 173 00:08:28,342 --> 00:08:31,513 Tên đoạn thơ là "Finisterre", dành tặng Marlene Mc Cormack. 174 00:08:34,322 --> 00:08:35,728 "Đường ở điểm cuối 175 00:08:35,752 --> 00:08:40,484 đường ở điểm cuối theo lối mặt trời 176 00:08:40,508 --> 00:08:44,199 đường ở điểm cuối theo lối cuộc đua 177 00:08:44,223 --> 00:08:46,617 tới đại dương phía tây 178 00:08:46,641 --> 00:08:49,606 đường ở điểm cuối theo lối mặt trời 179 00:08:49,630 --> 00:08:51,488 tới đại dương phía tây 180 00:08:51,512 --> 00:08:52,679 còn mặt trăng 181 00:08:52,703 --> 00:08:54,989 mặt trăng sau lưng cô 182 00:08:55,013 --> 00:08:59,371 nơi cô đứng đất trời hòa làm một: 183 00:08:59,395 --> 00:09:01,303 không có đường tới tương lai 184 00:09:01,327 --> 00:09:02,519 không có đường tới tương lai 185 00:09:02,543 --> 00:09:05,306 trừ con đường bóng cô dẫn lối 186 00:09:05,330 --> 00:09:08,643 đi qua đại dương, đi theo những chiếc bóng, 187 00:09:08,667 --> 00:09:13,493 không hiểu được thế giới đang ngăn cấm cô đi 188 00:09:13,517 --> 00:09:17,232 chẳng còn cách nào đành kết thúc con đường, 189 00:09:18,442 --> 00:09:23,561 lấy từng lá thư mang đến 190 00:09:23,585 --> 00:09:26,050 và thắp sáng một góc rạng rỡ; 191 00:09:26,074 --> 00:09:31,158 đọc to lên khi chúng tan vào đêm chốn phương Tây chiều muộn, 192 00:09:31,182 --> 00:09:32,387 thanh lọc đồ đạc 193 00:09:32,411 --> 00:09:33,964 thanh lọc đồ đạc 194 00:09:33,988 --> 00:09:36,717 sắp cái này bỏ cái kia 195 00:09:36,741 --> 00:09:39,082 sắp cái này bỏ cái kia; 196 00:09:40,121 --> 00:09:44,345 hứa điều vốn cần phải hứa 197 00:09:44,369 --> 00:09:47,205 hứa điều vốn cần phải hứa, 198 00:09:47,229 --> 00:09:51,913 và bỏ lại đôi giày mang cô tới đây 199 00:09:51,937 --> 00:09:53,786 ngay tại mép nước, 200 00:09:53,810 --> 00:09:55,371 chẳng phải vì bỏ cuộc 201 00:09:55,395 --> 00:09:57,016 chẳng phải vì bỏ cuộc, 202 00:09:57,040 --> 00:09:58,881 mà vì giờ đây, 203 00:09:58,905 --> 00:10:01,088 cô có cách khác để đi, 204 00:10:01,112 --> 00:10:02,855 bởi vì, sau tất cả, 205 00:10:02,879 --> 00:10:05,280 một phần của cô sẽ đi tiếp, 206 00:10:05,304 --> 00:10:06,788 bằng cách nào đó, 207 00:10:06,812 --> 00:10:08,364 qua những cơn sóng." 208 00:10:10,511 --> 00:10:11,946 "Finisterre." 209 00:10:11,970 --> 00:10:13,324 Tặng Marlene McCormack. 210 00:10:13,348 --> 00:10:19,689 (Vỗ tay) 211 00:10:23,052 --> 00:10:25,837 Người đã có buổi diễn thứ ba 212 00:10:25,861 --> 00:10:28,976 ở nơi xa-xa-xa-xa Broadway-- 213 00:10:29,000 --> 00:10:30,165 Dublin. 214 00:10:30,189 --> 00:10:31,202 (Tiếng cười) 215 00:10:31,226 --> 00:10:32,600 Nhưng con bé vẫn đang đi. 216 00:10:33,460 --> 00:10:35,365 Bài thơ tiếp sẽ là bài thơ cuối. 217 00:10:35,389 --> 00:10:41,511 Dành cho tất cả sự nỗ lực của những ai sắp đến. 218 00:10:41,922 --> 00:10:43,334 Cho chính Satiago, 219 00:10:43,358 --> 00:10:44,596 có thể là Santiago, 220 00:10:44,620 --> 00:10:45,925 có thể là Mecaa, 221 00:10:45,949 --> 00:10:47,117 cũng có thể là Varanasi 222 00:10:47,141 --> 00:10:48,703 hay Kyoto, 223 00:10:48,727 --> 00:10:52,994 đó có thể là ngưỡng cửa bạn tự đặt cho chính mình, 224 00:10:53,588 --> 00:11:00,348 một cách tiếp cận khó ưa tới điểm giao của tất cả các mục tiêu bạn đặt ra. 225 00:11:01,121 --> 00:11:05,681 Và một trong những khó khăn của việc sống trên đời, 226 00:11:05,705 --> 00:11:07,138 trong thân xác này, 227 00:11:07,162 --> 00:11:09,533 hoàn toàn trải nghiệm thế giới, 228 00:11:10,057 --> 00:11:11,998 đấy là bạn dần nhận ra 229 00:11:12,022 --> 00:11:18,329 bạn đã tự xây nên ba thứ ảo tưởng lớn nhất 230 00:11:18,353 --> 00:11:22,375 mà loài người chia sẻ với bạn ngay từ khi bắt đầu. 231 00:11:22,399 --> 00:11:27,207 Ảo tưởng đầu tiên là bạn có thể xây nên một cuộc đời 232 00:11:27,231 --> 00:11:29,414 mà trong đó bạn không bị tổn thương. 233 00:11:30,655 --> 00:11:35,471 Bằng cách nào đó mọi khó khăn, 234 00:11:35,495 --> 00:11:39,679 bệnh tật và mất mát, 235 00:11:39,703 --> 00:11:44,051 những thứ loài người gánh chịu sẽ vô hiệu với bạn. 236 00:11:44,075 --> 00:11:45,791 Khi ta nhìn ra thế giới tự nhiên, 237 00:11:45,815 --> 00:11:47,319 không có phần nào của thế giới 238 00:11:47,343 --> 00:11:51,295 mà không phải đi qua vòng xoáy từ phôi thai, 239 00:11:51,319 --> 00:11:52,521 ẩn mình, 240 00:11:52,545 --> 00:11:54,974 rồi đến phát triển, hoàn thiện, 241 00:11:55,713 --> 00:11:59,235 rồi đến một thứ vốn dĩ rất đẹp - sự tan biến, 242 00:11:59,259 --> 00:12:02,282 và một thứ vô cùng khắc khổ, sự tan biến hoàn toàn. 243 00:12:02,306 --> 00:12:04,413 Ta nhìn vào đó, bật thốt lên: "Thật đẹp quá, 244 00:12:04,437 --> 00:12:08,710 nhưng tôi chỉ lấy vế đầu của phương trình nhé? 245 00:12:08,734 --> 00:12:10,729 Rồi khi nào tới lúc tan biến, 246 00:12:10,753 --> 00:12:13,805 tôi sẽ nhắm mắt lại và đợi một chu kỳ mới bắt đầu." 247 00:12:13,829 --> 00:12:17,821 Có thể nói hầu hết loài người đều đang chiến đấu với thực tại 248 00:12:17,845 --> 00:12:19,653 50% thời gian. 249 00:12:20,804 --> 00:12:25,601 Bản ngã trưởng thành 250 00:12:25,625 --> 00:12:28,859 giúp ta sống hết chu kỳ ấy. 251 00:12:28,883 --> 00:12:30,536 Ảo tưởng thứ hai là 252 00:12:30,560 --> 00:12:34,087 ta có thể xây nên cuộc sống ta không bao giờ đau khổ. 253 00:12:35,102 --> 00:12:37,750 Sự lãng mạn là thứ khiến ta bắt đầu sự đau khổ ấy. 254 00:12:37,774 --> 00:12:41,198 Khi bạn bắt đầu một cuộc tình hay một cuộc hôn nhân mới, 255 00:12:41,222 --> 00:12:45,361 bạn nghĩ "Tôi đã tìm được người sẽ không khiến tôi đau khổ." 256 00:12:45,805 --> 00:12:47,150 Xin lỗi nhé, 257 00:12:47,174 --> 00:12:52,572 các bạn đã lựa chọn người mang khả năng ấy trong vô thức rồi đó. 258 00:12:52,596 --> 00:12:53,906 (Tiếng cười) 259 00:12:53,930 --> 00:12:55,267 Họ sẽ khiến bạn đau khổ. 260 00:12:55,291 --> 00:12:56,447 Tại sao? 261 00:12:56,471 --> 00:12:58,081 Vì bạn quan tâm tới họ. 262 00:12:58,105 --> 00:13:00,271 Bạn nghĩ đến việc nuôi dạy con cái chăng? 263 00:13:00,295 --> 00:13:03,423 Phụ huynh: "Tôi sẽ là người cha người mẹ hoàn hảo." 264 00:13:04,049 --> 00:13:06,362 Con cái bạn sẽ khiến bạn đau khổ. 265 00:13:06,386 --> 00:13:10,140 Mà chúng chẳng cần làm chuyện gì to tát hay kịch tính lắm đâu. 266 00:13:11,077 --> 00:13:14,986 Cơ mà thường thì chúng sẽ làm gì đó to tát và kịch tính -- 267 00:13:15,010 --> 00:13:16,031 (Tiếng cười) 268 00:13:16,055 --> 00:13:17,333 khiến bạn đau khổ. 269 00:13:18,095 --> 00:13:21,471 Chúng sẽ sống với bạn như đám bại hoại hay điệp viên trong nhiều năm, 270 00:13:21,495 --> 00:13:24,333 quan sát mọi đòn tâm lý của bạn, 271 00:13:24,357 --> 00:13:27,055 tìm lấy mọi điểm yếu. 272 00:13:27,079 --> 00:13:28,245 Cho đến một ngày, 273 00:13:28,269 --> 00:13:30,397 chúng 14 tuổi, 274 00:13:30,421 --> 00:13:31,891 quay lưng lại với bạn, 275 00:13:31,915 --> 00:13:33,159 trong nhà bếp, 276 00:13:33,183 --> 00:13:35,346 khi bạn nấu ăn cho chúng -- 277 00:13:35,370 --> 00:13:36,378 (Tiếng cười) 278 00:13:36,402 --> 00:13:38,909 con dao tâm thức đâm nhói một cái. 279 00:13:38,933 --> 00:13:41,968 (Tiếng cười) 280 00:13:41,992 --> 00:13:45,273 (Vỗ tay) 281 00:13:46,682 --> 00:13:50,752 Bạn thốt lên "Sao con biết chính xác đâm vào đâu hay vậy?" 282 00:13:50,776 --> 00:13:51,791 (Tiếng cười) 283 00:13:51,815 --> 00:13:52,974 Chúng nói, 284 00:13:52,998 --> 00:13:54,523 "Con đã quan sát được -- 285 00:13:54,547 --> 00:13:55,558 (Tiếng cười) 286 00:13:55,582 --> 00:13:56,928 vài năm rồi." 287 00:13:59,667 --> 00:14:05,072 Rồi ta hy vọng giáp trụ của ta, những đức tính nghề nghiệp 288 00:14:05,096 --> 00:14:08,232 sẽ cứu ta khỏi những sự thống khổ nơi công việc. 289 00:14:08,865 --> 00:14:11,270 Nhưng nếu bạn tận tâm với nghề của mình, 290 00:14:11,977 --> 00:14:13,587 nó nên khiến bạn đau khổ. 291 00:14:14,173 --> 00:14:15,961 Bạn sẽ tới được ngưỡng 292 00:14:15,985 --> 00:14:19,504 khi bạn không biết tiếp tục ra sao. 293 00:14:20,032 --> 00:14:23,388 Bạn không biết đi từ đây tới đó như thế nào. 294 00:14:24,799 --> 00:14:25,963 Điều đó có nghĩa lý gì? 295 00:14:25,987 --> 00:14:29,239 Nó giúp bạn có mối liên kết tốt hơn với thực tại. 296 00:14:29,263 --> 00:14:30,413 Tại sao? 297 00:14:30,437 --> 00:14:32,264 Vì bạn sẽ phải nhờ giúp đỡ. 298 00:14:38,959 --> 00:14:40,347 Đau khổ. 299 00:14:40,371 --> 00:14:42,483 Chúng ta không được chọn những cơn đau, 300 00:14:42,507 --> 00:14:46,482 ta chỉ có thể chọn ngồi đau khổ 301 00:14:46,506 --> 00:14:51,936 về con người, đồ vật hay dự án mà ta quan tâm sâu sắc đến. 302 00:14:53,404 --> 00:14:55,472 Và ảo tưởng cuối cùng, 303 00:14:55,496 --> 00:14:59,933 bạn có thể hoạch định và sắp xếp những thứ 304 00:14:59,957 --> 00:15:03,572 giúp bạn tạo ra con đường sẽ đi tới cuối cùng 305 00:15:03,596 --> 00:15:05,270 ngay tại điểm đang đứng, 306 00:15:05,294 --> 00:15:06,928 cạnh chân trời. 307 00:15:08,221 --> 00:15:10,024 Nhưng bạn thử nghĩ mà xem, 308 00:15:10,048 --> 00:15:13,447 không gian duy nhất hữu hiệu cho việc đó 309 00:15:13,471 --> 00:15:15,914 sẽ là một hoang mạc phẳng, 310 00:15:16,848 --> 00:15:19,459 không có bất kỳ sự sống nào. 311 00:15:21,061 --> 00:15:22,658 Kể cả trong hoang mạc, 312 00:15:22,682 --> 00:15:25,960 độ cong của trái đất cũng sẽ đem con đường đó rời khỏi bạn. 313 00:15:26,764 --> 00:15:28,318 Vậy nên, không thể, 314 00:15:28,342 --> 00:15:29,957 bạn thấy con đường, 315 00:15:29,981 --> 00:15:31,863 rồi lại không thấy 316 00:15:31,887 --> 00:15:33,822 và sẽ lại thấy nó lần nữa. 317 00:15:33,846 --> 00:15:35,966 Đây là "Santiago", 318 00:15:36,868 --> 00:15:38,777 một điểm đến, 319 00:15:39,405 --> 00:15:43,160 cũng là một lối rẽ quay ngược lại điểm bắt đầu. 320 00:15:43,788 --> 00:15:46,134 Ta được trải nghiệm chuyến hành trình ấy, 321 00:15:46,158 --> 00:15:48,864 một chuyến đi tâm linh của những nghi thức cổ truyền, 322 00:15:48,888 --> 00:15:50,041 cuộc hành hương. 323 00:15:50,065 --> 00:15:54,335 Chỉ đơn giản là đứng trên mặt đất nơi bạn đang sống, 324 00:15:54,359 --> 00:15:58,449 không cố đặt mình vào những dự định tương lai 325 00:15:58,473 --> 00:16:02,130 đó lại là lối thoát cho những đau khổ hiện tại, 326 00:16:02,154 --> 00:16:04,963 khả năng đứng trên mặt đất cuộc sống 327 00:16:04,987 --> 00:16:08,376 và nhìn vào chân trời đang mời gọi bạn -- 328 00:16:08,400 --> 00:16:09,718 Thời điểm đó, 329 00:16:09,742 --> 00:16:11,220 bạn chính là cả cuộc hành trình. 330 00:16:11,244 --> 00:16:13,599 Bạn chính là cuộc đàm thoại vẹn nguyên. 331 00:16:15,743 --> 00:16:16,893 "Santiago." 332 00:16:16,917 --> 00:16:19,899 "Con đường bị nhìn thấy, rồi lại không thấy 333 00:16:19,923 --> 00:16:23,258 con đường bị nhìn thấy, rồi lại không thấy 334 00:16:24,020 --> 00:16:28,754 con đường đồi giấu mình, rồi lại chỉ cho bạn con đường nên đi, 335 00:16:28,778 --> 00:16:31,528 con đường bị nhìn thấy, rồi lại không thấy, 336 00:16:31,552 --> 00:16:36,628 con đường đồi giấu mình, rồi lại chỉ cho bạn con đường nên đi, 337 00:16:36,652 --> 00:16:40,302 con đường dần rời xa bạn 338 00:16:40,326 --> 00:16:45,076 như thể để bạn đi trên không khí, 339 00:16:45,100 --> 00:16:46,275 lại bắt lấy bạn, 340 00:16:46,299 --> 00:16:47,539 bắt lấy bạn, 341 00:16:47,563 --> 00:16:50,388 đưa bạn lên cao, khi bạn nghĩ mình sẽ ngã, 342 00:16:50,412 --> 00:16:51,575 bắt lấy bạn, 343 00:16:51,599 --> 00:16:53,935 đưa bạn lên cao, khi bạn nghĩ mình sẽ ngã, 344 00:16:53,959 --> 00:16:55,505 và con đường phía trước 345 00:16:55,529 --> 00:16:59,136 con đường phía trước luôn ở cuối đường 346 00:16:59,160 --> 00:17:00,697 con đường bạn đến, 347 00:17:00,721 --> 00:17:02,598 con đường phía trước luôn ở cuối đường 348 00:17:02,622 --> 00:17:03,778 con đường bạn đến, 349 00:17:03,802 --> 00:17:07,136 con đường bạn theo đuổi, con đường mang bạn tới tương lai, 350 00:17:07,160 --> 00:17:08,880 đưa bạn tới nơi này, 351 00:17:08,904 --> 00:17:11,367 đưa bạn tới nơi này, 352 00:17:11,391 --> 00:17:16,649 chẳng hề chi đôi khi nó mang đi lời hứa của bạn, 353 00:17:16,673 --> 00:17:21,988 chẳng hề chi khi nó làm bạn đau khổ dọc đường: 354 00:17:22,697 --> 00:17:23,878 cảm giác 355 00:17:23,902 --> 00:17:28,501 cảm giác đi từ lòng mình 356 00:17:28,525 --> 00:17:30,687 ngược ra ngoài, 357 00:17:31,482 --> 00:17:33,224 chấp nhận rủi ro 358 00:17:33,248 --> 00:17:39,218 cho những điều ngay bên trong mà cũng thật xa, 359 00:17:39,242 --> 00:17:41,739 con đường kêu bạn trở lại 360 00:17:41,763 --> 00:17:44,403 con đường duy nhất bạn có thể theo đuổi, 361 00:17:44,427 --> 00:17:48,780 đi như bạn đã từng, trong những mảnh yêu thương 362 00:17:48,804 --> 00:17:51,696 đi như bạn đã từng, trong những mảnh yêu thương 363 00:17:51,720 --> 00:17:58,641 và cất lên giọng nói khi đêm tới thành lời cầu nguyện cho một chuyến an toàn, 364 00:17:58,665 --> 00:18:00,392 để một ngày 365 00:18:00,416 --> 00:18:02,533 một ngày bạn nhận ra 366 00:18:02,557 --> 00:18:06,040 thứ bạn muốn đã xảy ra rồi 367 00:18:06,064 --> 00:18:08,016 một ngày bạn nhận ra 368 00:18:08,040 --> 00:18:10,397 thứ bạn muốn đã xảy ra rồi 369 00:18:10,421 --> 00:18:11,572 từ cách đây rất lâu 370 00:18:11,596 --> 00:18:15,573 tại nơi sâu thẳm bạn đã sống trước cả khi bắt đầu, 371 00:18:15,597 --> 00:18:16,753 và rằng 372 00:18:16,777 --> 00:18:19,393 mọi bước trên chuyến đi, 373 00:18:19,417 --> 00:18:21,064 mọi bước trên chuyến đi, 374 00:18:21,088 --> 00:18:24,915 bạn mang theo trái tim, trí óc và lời hứa 375 00:18:24,939 --> 00:18:27,826 khiến bạn cất bước ra đi và khiến bạn bước tiếp, 376 00:18:27,850 --> 00:18:29,013 và rằng 377 00:18:29,037 --> 00:18:33,910 bạn sẽ tuyệt diệu 378 00:18:33,934 --> 00:18:36,198 chỉ bằng lời ước giản đơn tìm ra con đường 379 00:18:36,222 --> 00:18:40,199 bạn sẽ tuyệt diệu chỉ bằng lời ước giản đơn tìm ra con đường 380 00:18:40,223 --> 00:18:44,460 hơn cả những mái mạ vàng ở bất kỳ nơi nào bạn có thể tới 381 00:18:44,484 --> 00:18:48,221 bạn tuyệt diệu chỉ bằng lời ước giản đơn tìm ra con đường 382 00:18:48,245 --> 00:18:51,151 hơn cả những mái nhà mạ vàng ở bất kỳ nơi nào bạn tới 383 00:18:51,175 --> 00:18:52,352 như thể, từ lâu rồi 384 00:18:52,376 --> 00:18:55,469 bạn coi điểm kết là một thành phố với những mái vòm vàng, 385 00:18:55,493 --> 00:18:56,948 với tiếng hò reo, 386 00:18:56,972 --> 00:18:58,919 và rẽ ở ngã rẽ 387 00:18:58,943 --> 00:19:03,290 mà bạn tưởng là cuối con đường, 388 00:19:03,314 --> 00:19:06,427 bạn tìm thấy tấm ảnh phản chiếu, 389 00:19:07,395 --> 00:19:10,972 ảnh phản chiếu rõ ràng của một gương mặt đang nhìn lại, 390 00:19:10,996 --> 00:19:15,324 đằng sau nó là một lời mời gọi khác, 391 00:19:15,348 --> 00:19:17,747 chỉ trong một cái liếc mắt 392 00:19:17,771 --> 00:19:19,418 chỉ trong một cái liếc mắt 393 00:19:19,442 --> 00:19:20,672 như một con người 394 00:19:21,729 --> 00:19:25,146 như một con người, nơi chốn bạn đã mãi tìm, 395 00:19:25,170 --> 00:19:28,657 như một con người, nơi chốn bạn đã mãi tìm, 396 00:19:28,681 --> 00:19:33,008 một vùng đất của tự do ngoài tầm hiểu biết, 397 00:19:33,032 --> 00:19:34,389 như một cuộc đời mới 398 00:19:34,413 --> 00:19:36,198 như một cuộc đời mới, 399 00:19:36,222 --> 00:19:37,489 và con đường 400 00:19:37,513 --> 00:19:40,805 con đường cứ mãi kéo dài." 401 00:19:42,530 --> 00:19:43,543 (Vỗ tay) 402 00:19:43,567 --> 00:19:44,721 Cảm ơn. 403 00:19:44,745 --> 00:19:47,822 (Vỗ tay) 404 00:19:49,379 --> 00:19:50,530 Cảm ơn. 405 00:19:50,554 --> 00:19:53,554 (Vỗ tay) 406 00:19:55,731 --> 00:19:58,104 Cảm ơn rất nhiều. 407 00:19:58,128 --> 00:19:59,675 Các bạn thật nhiệt tình. Cảm ơn. 408 00:19:59,699 --> 00:20:02,063 (Vỗ tay)